Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Vô đề

Mắt em buồn vì những xa xăm
Má em hồng để vươn trong anh
Môi em xinh....mồng mọng
chứa nụ cười làm khổ tim anh

Cơn gió nào vừa thoảng qua đây
Mang hương tình sưởi ấm tim say
Tóc em bay nhẹ nhẹ
Rối lòng anh một kiếp tơ này

Trong cơn mơ
ta thấy mình
ôi cuộc tình
................
như hoá riêu phong!

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

Lặng lẽ cơn mưa chiều

Sài Gòn, những cơn mưa chiều lặng lẽ
Ta mơ màng ngồi đếm giọt mưa tuông
Ôi, ngoài tê dồn dập những linh hồn
Hối hả đắm mình, hối hả guồng quay

Răng em ơi không náng lại phút giây
Và nhấm nháp tách cà phê nóng lựng
Cơn mưa dầm cuống phăng ngày oi bức
Chỉ còn đây mát rượi một trời yêu

Yêu đi em khéo mất một buổi chiều


Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Tết Đoan Ngọ- Tết tri ân

Hằng năm, cứ đến ngày mồng 5 tháng năm âm lịch, nhà nhà tổ chức ăn tết giữa năm-Tết Đoan Ngọ. Thử tìmh hiểu về nó, mới thấy có rất nhiều điển tích khác nhau tuỳ vào văn hoá vùng miền, nhưng tóm lại có mấy giai thoại được cho là phổ biến, thế này:

1. Truyền thuyết Khuất Nguyên

Nước Việt ta chịu nhiều ảnh hưởng của văn hoá Trung Quốc nên nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ cũng đựơc cho là từ TQ. Câu chuyện thế này, cách nay khoảng 2000 năm, thời chiến quốc ở TQ, vua nước Sở là Sở Hoài Vương bất tài, đam mê tửu sắc, trọng dụng bọn nịnh thần,... làm cho người dân hết sức lầm than, tệ mất nườc đe doạ, Khuất Nguyên là một vị quan tài trung hết lời can gián, khuyên răng nhưng Hoài Vuơng không nghe mà còn nghe theo bọn nịnh thần giáng chức Khuất Nguyên. Một ngày nọ, ông hay tin nước của ông bị nước Tần thôn tính, hết sức đau lòng, ông đã trầm mình xuống dòng sông Trường Giang quyên sinh. Từ đó, người dân vì thương tiếc ông nên đúng ngày này (mồng năm tháng năm âm lịch) đem lễ vật đến con sông để cúng cho ông (có giai thoại nói rằng để cá không ăn thịt ông).

2. Lễ diệt sâu bọ?

Còn ở ta, không biết từ bao giờ, đúng ngọ (12 giờ trưa) người dân đi hái lá cây đem về làm vị thuốc chữa bệnh. Có truyền thuyết kể rằng, ở một làng nọ bị đại dịch hoành hành, người dân chết nhiều không kể siết, dân tình than khóc. Một hôm có một vị khách lạ đến làng dùng cây cỏ trong vùng về sắc thành thuốc để uống trị bệnh, khi dịch bệnh bị đẩy lùi thì ông cũng biến mất. Dân làng cho đó là ngày mồng năm tháng năm nên đã lấy ngày này nhớ ơn ông và cho rằng nếu lấy đủ 100 thứ lá cây vào đúng 12 giờ trưa mồng năm tháng năm về làm thuốc thì trị được tất cả các bệnh.

3. LỄ TẠ ƠN

Còn một điển tích ít phổ biến hơn nhưng tôi cho là rất đúng với đạo lý của người Việt, tôi gọi nó là "LỄ TẠ ƠN". Đó là vào ngày này người ta chuẩn bị lễ vật để dâng cho những ân nhân của mình : cha mẹ, ông bà, thầy dạy, thầy thuốc, ba mẹ vợ,....
Cùng với quá trình hội nhập, chúng ta quá dễ giải chấp nhận những cái ngoại lại : nào là ngày tình nhân, ngày nói láo,lễ hội hoá trang.v.v... nhưng chúng ta lại quên đi chính nền văn hoá của chúng ta-một nền văn hoá nhân bản : Ngày báo hiếu cha mẹ (Rằm tháng 7), Ngày tạ ơn (Tết Đoan Ngọ),....Làm sao để đưa những giá trị truyền thống này trở thành một hoạt động có ý nghĩa cho dân tộc, đặc biệt là giới trẻ. Mong lắm thay.

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Em nghe gì không

Em có thấy gì không ?
Nắng Sài Gòn oi bức
Rát mặt kẽ đăng trình

Em có thấy gì không ?
Cơn mưa chiều bất chợt
Ướt buốt hồn chinh nhân

Em có nghe gì không?
Lời con tim thổn thức

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Đoản khúc

Ta đi góp nhặt bụi trần
Để cho tơ tưởng, để vầng vầng trôi
Chữ duyên rớt ở đầu môi
Nào ai biết được biển đời mà vươn

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

Đoản khúc

Em từ miền xa ngái
Lưu lại chốn Sài Đô
Chút hương tình của gió

Anh đến từ mộng tưởng
Góp nhặt hạt nắng vàng
Sưởi ấm hồn cô độc

Có những chiều bâng khuâng
Rọi tìm vào ký ức

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Nổi nhớ không tên

Em ở miền nao, em nơi nao
Nét duyên ai vẽ, khéo nặn nhào
Hai mấy chừng xuân hoa đượm thắm
Để kẽ phong tình dạ khát khao

Em ở bên này, em ở đây
Cười nói hồn nhiên vui trăng mây
Ta nghe ngơ ngẫn chừng xa lắm
Ngại gió đêm về lạnh bờ vai

Gát trọ đêm nay chừng nhớ lắm.

Bước chân lữ khách

Ta đi đi mãi tìm em
Em như gió thoảng ta tìm nơi mô
Bước chân lữ khách mơ hồ
Chèo nghiêng nét bút trang thơ làm thuyền

Ta đi tìm chốn bình yên
Quanh co gót mỏi một miền dặm xa
Thôi thì để mặc lá hoa
Lênh đênh thoả chí phong ba thoả tình

Ai nào tìm chốn lặng thinh?

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

Nói vậy cũng đúng


Trong lớp học mầm non

Cô giáo vẽ lên bảng hình một con chim
"Cô đố các con đây là con gì?
Dạ, con gà
Không đúng, đây là con chim, mà các con nói thế cũng được"

Lần sau, cô giáo vẽ một trái táo
"Nè, các con! đây là trái gì?
Dạ, trái lê ạ.
Sai, đây là trái táo! Mà các con nói vậy cũng được"

"Dạ, con đố cô : cái gì dài dài, thuôn thuôn, đầu nó hồng hồng,nó nằm trong quần ba con
Ngồi xuống! lần sau không được nói bậy nghe chưa
Dạ, nó là que diêm, mà cô nói vậy cũng được".

(Sưu tầm)

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Không chỉ buồn, đó là nổi đau!

Hôm nay, đọc qua vài tờ báo nói về tệ nạn phong bì trong ngành y, mình như thêm một lần đau thắt.
Thành thực mà nói, nó không oan tí nào, tệ nạn phong bì trong các bệnh viện phổ biến đến mức nó như là một thủ tục không thể thiếu. Đừng biện minh, đó là một nổi xấu hỗ !
Là một người hành nghề y, tôi hiểu đâu là sự thực, chỉ biết dặn mình đừng làm vấy bẩn thêm trên chiếc áo mình đang mặc vốn đã bẩn quá nhiều.

Có một ngày...!

Có một ngày, anh đứng một mình nhìn về phía chân trời, ngắm mây trôi mà cứ nghĩ rằng em ẩn khuất vào trong ấy.
Gió thổi, mây ngàn xô nhau, hình hài em đổi thay, anh biết rằng tình yêu kia khó mà trọn vẹn.
Em yêu,
Hẳn là một kẻ tham lam, anh muốn nhiều thật nhiều, không phải nhận mà là cho. Nhưng biết sao đựơc,có phải đó là lý lẻ của trái tim đa cảm mà anh chẳng bao giờ muốn mang vào mình nhưng không thể dứt ra.
Em sẻ thắc mắc rằng anh có gì để cho? Ừ, anh muốn cho em phần đẹp nhất của trái tim anh-khát khao, cái không sắc,không hình
Anh muốn cởi lên trên những cơn gió nhặt những hạt hương rơi đang vung vãi bay đem về kết nụ chờ mùa xuân cho cuộc đời.
Lẩm cẩm,...!

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Tâm sự người trong cuộc

Cuộc sống vốn là một cuộc đấu tranh dai dẵng giữa cái được-mất, thực tế-lý tưởng. Ở đất nước ta, giai đoạn hiện nay, không là môi trường thuận lợi cho hạt mầm tốt phát triển. Những người làm nghề y chân chính muốn tồn tại đã khó chứ đừng nói đến phát triển. Đó là một sự thực buồn, và là trở lực quá lớn cho cho ngành y.
Là một con người, tôi cũng vậy, có những phút xao lòng.
Gia đình là điểm tựa, nhưng không phải ai cũng có được một hậu cứ vững bền.
Giữ mình không dễ, giữ người thân tách mình với những cám dỗ lại khó gấp vạn lần, và ai làm được là người diễm phúc may mắn. Còn lại,cái chốn bình yên ấy có thể lung lay.



Có một tình yêu như thế

Có một tình yêu trinh trắng
Ban sơ như giọt sương mai
Đong đưa trên cành lá mỏng

Có một tình yêu đơn sơ
Vô tư như là cơn gió
Thổi choàng qua những hàng cây

Anh yêu em cũng thế
Không lý do
Không cội nguồn

Có thể là
.........cô gái đến từ giấc mơ.

Giữ mãi màu áo trắng

Khoát lên mình áo trắng
Màu áo dễ bẩn nhơ
Mang trên vai niềm tin
Của bao người cùng khổ

Hãy lặng lòng em nhé
Để nghe tiếng gió đêm!
Hãy vững vàng em nhé
Con tim lắm nổi niềm!

Nắng gió bàn chân mỏi
Giông tố chực bủa vây

Ta mang theo lý tưởng
Hành trang kẻ độc hành
Để dặm trường khắc khoải
Dặn mình vững bước chân

Em ơi hãy lắng nghe
Lời con tim thổn thức!

Sài Gòn, 07/06/2012
Tặng các đồng nghiệp áo trắng


Chỉ chừng đó thôi



Nhạc : Phạm Duy 
Trình bày : Đức Tuấn

Chỉ chừng một năm trôi
Là quên lời trăn trối
Ai nuối thương tình đôi
Chỉ chừng một năm thôi

Chỉ cần một năm qua
Là phai mờ hương cũ
Hoa úa trong lòng ta
Chỉ cần một năm xa...

Khi xưa em gầy gò
Đi ngang qua nhà thờ
Trông như con mèo khờ
Chờ bàn tay nâng đỡ

Ta yêu em tình cờ
Như cơn mưa đầu mùa
Rơi trên sân cỏ già
Làm rụng rơi cánh hoa.

Chỉ cần một cơn mưa
Là vai gầy thêm nữa
Cho ướt môi, mềm da
Chỉ cần giọt mưa sa

Chỉ chờ một cơn mưa
Để không ngờ chi nữa
Đi dưới mưa hồng nghe
Giọt nhẹ vào tim ta.

Ta yêu em mù loà
Như A-đam ngù ngờ
Yêu E-va khù khờ
Cuộc tình trinh tiết đó

Nhưng thiên tai còn chờ
Đôi uyên ương vật vờ
Chia nhau xong tội đồ
Đầy đọa lâu mới tha...

Chỉ một chiều lê thê
Ngồi co mình trên ghế
Nghe mất đi tuổi thơ
Chỉ một chiều bơ vơ

Chỉ là chuyện đong đưa
Đời luôn là cơn gió
Thay áo cho tình ta
Chỉ là chuyện thiên thu.

Tưởng chừng nghìn năm sau
Chẳng ai còn yêu nhau
Nào ngỡ đâu tình yêu
Giăng bẫy nhau còn nhiều

Nghe lòng còn khô ráo
Nghe chừng còn khát khao
Nên gục đầu rất lâu
Xưng tội cả kiếp sau.

Cả triệu người yêu nhau
Còn ai là không thấu ?
Len giữa u tình sâu
Một vài giọt ơn nhau

Tia sáng Thiên Đường cao
Rọi vào ngục tim nhau...

Chết tiệt!

Tiếng người đàn ông trong điện thoại:
- Thưa bác sĩ, thằng con trai tôi bị chứng quai bị...
- Phải, tôi biết. Hôm qua tôi đã đến và khám cho cháu rồi. Nhớ giữ nó cách biệt với những người khác trong nhà và...
- Thôi chết! Nó đã hôn người giúp việc mất rồi.
- Ồ, thật không may! Có lẽ chúng ta phải cách ly cô ấy...
- Nhưng thưa bác sĩ, tôi sợ rằng chính tôi cũng đã hôn cô gái đó.
- Rắc rối quá! Như vậy có nghĩa là ông cũng đã mắc bệnh.
- Ngoài ra, tôi còn hôn vợ tôi...
- Giọng bác sĩ bỗng thất thanh: Trời ơi! Thế thì tôi cũng bị rồi!

Vè Heo

Trẻ trung như Heo sữa
Bốc lửa như Heo hơi
Chịu chơi như Heo nái
Hăng hái như Heo con
Sắc son như heo đất
Đủ chất như Heo thịt

Ngồn : Internet

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Gửi cùng mây và gió

Hãy cứ mãi hồn nhiên em nhé
Để anh yêu anh đắm anh say
Hãy cứ mãi cười duyên em nhé
Để người ngây người dại người khờ

Ta vẫn biết tình yêu đâu có tội
Lối bình yên không đón kẽ si tình
Anh cũng biết hoa kia mới nở
Rạo sức xuân,rạo rực đam mê

Nhưng em ơi...
...........anh cũng không biết nữa?
Chuyện ngày mai...
.......... lữ khách có về xuôi.

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Đoản khúc

Có lẽ...

Em, người con gái đô thành
Nên không nghe lời của gió
Anh, kẽ đến từ mộng mị
Dệt cuộc đời...
......bằng hai tiếng yêu thương

Kẽ đi tìm mộng

Em là thực là hư
Tôi nữa mê nữa tĩnh
Thả hồn mình
..theo những khát khao

Em bên ta-rất gần
Bàn tay khẻ chạm bàn tay
Ta nghe như say đắm
Ta nghe như đam mê

Hôm qua trời trở gió
Bên gát trọ cuộc đời
Ta như người tìm mộng
Thả hồn...
................theo tiếng nhạt rơi.


Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Chút bâng khuâng đầu hạ

Ta vô tình...nhặt chút bâng khuâng
Nơi đầu hạ gom nắng chiều oi bức
Em là mơ, ta nghe chừng rất thực
Một miền vui và... một miền mơ.

Ta quên lảng tưởng như chừng quên mãi
Một trời giông kiềm chặt một trời thơ
Đường nắng cháy tim anh chừng hoá đá
Biển hay đâu có những đợt sóng trào

Tặng em, chút bâng khuâng đầu hạ.



Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Tạm biệt Huế





Thơ Thu Bồn

Theo em , lên những ngôi đền
chén vàng chén ngọc đắm chìm sông sâu
mặt trời vàng và mắt em nâu
cho anh gửi Huế một câu thơ lòng

Huế ơi, áo trắng ngày xưa thưở tìm em mà không thấy
chứ mênh mang mấy nhịp tràng tiền nắng lên
nắng lên từ phía nón em nghiêng qua cầu

Huế ơi, nhịp cầu cong mà con đường thì thẳng,
một đời anh tìm mãi huế nơi đâu
con song dùng giằng con sông không chảy
sông chảy vào lòng nên huế rất sâu

Huế ơi, tạm biệt nhau mà trong lòng còn Huế
Hải vân ơi đừng tắt ngọn sao khuya
xin tạ tự với chiếc hôn thầm lặng,
anh trở về hóa đá phía bên tê.