tag:blogger.com,1999:blog-46767277512583276452024-03-13T04:33:49.306-07:00HOA ĐỜI… nuôi dưỡng yêu thươngLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.comBlogger79125tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-86133517573817414112017-02-05T01:39:00.002-08:002019-03-13T21:51:01.776-07:00Chương 3: Xây dựng sự tự tin và xóa bỏ sự sợ hãiMỗi khi phải lo lắng về một điều gì đó, chắc hẳn ai cũng từng được bạn bè an ủi: “Chẳng qua cậu tự tưởng ra mà thôi, không có vấn đề gì đâu. Đừng lo lắng thái quá!”.<br /><br />Họ hoàn toàn có thiện ý khi nói vậy, nhưng cả bạn và tôi đều biết phương thuốc xoa dịu nỗi sợ hãi kiểu như thế không bao giờ đem lại hiệu quả cả. Những lời an ủi, động viên có thể giúp chúng ta quên đi nỗi sợ hãi trong vài phút hoặc may mắn hơn là vài giờ. Nhưng chỉ một câu nói đơn giản “Cậu đang tự tưởng tượng ra đấy mà!” thì không thể nào giúp chúng ta xoá bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi để lấy lại sự tự tin.<br /><br />Để chế ngự nỗi sợ hãi, trước tiên chúng ta phải thừa nhận sự hiện hữu của nó.<br /><br />Đa phần mọi nỗi sợ hãi của con người đều do vấn đề về tâm lý mà ra. Sự lo lắng, căng thẳng, bối rối hay hốt hoảng đều là sản phẩm của những ý nghĩ tiêu cực và trạng thái rối loạn tâm lý. Nhưng nếu chỉ dừng ở việc tìm ra căn nguyên của nỗi sợ hãi, chúng ta khó lòng loại bỏ nó hoàn toàn. Cũng giống như việc chữa bệnh vậy. Khi bác sĩ phát hiện ra một vết nhiễm trùng trên cơ thể bạn, ông ấy không dừng ở đó, mà sẽ tiếp tục điều trị khi vết thương lành hẳn.<br /><br />Phương pháp chữa trị truyền thống bằng cách trấn an “bạn-chỉ-tự-tưởng-tượng-ra-mà-thôi” phủ nhận sự tồn tại của nỗi sợ hãi. Trong thực tế, nỗi sợ hoàn toàn có thật. Nó là kẻ thù số một của bất cứ ai trên con đường vươn tới thành công. Nó ngăn cản bạn nắm bắt các cơ hội, làm cho sức khoẻ của bạn suy giảm, sinh ra bệnh tật, lo lắng, giảm tuổi thọ. Nỗi sợ còn khiến bạn không dám mạnh dạn phát biểu ý kiến của bản thân.<br /><br />Nỗi sợ hãi – hay cụ thể hơn là sự thiếu chắc chắn, thiếu tự tin, sự bất ổn về mặt tinh thần – là một trong những nguyên nhân lý giải ngày nay chúng ta vẫn phải đối mặt với suy thoái kinh tế. Cũng do nỗi sợ hãi mà hàng triệu người không chạm tay đến thành công, không được tận hưởng một cuộc sống sung túc.<br /><br />Thực tình mà nói, nỗi sợ hãi có sức mạnh ghê gớm. Bằng nhiều cách, nỗi sợ ngăn cản người ta đạt được những điều mà họ mong muốn trong cuộc sống.<br /><br />Nỗi sợ hãi, dù ở dạng này hay dạng khác, dù nặng hay nhẹ đều thuộc về chứng bệnh tinh thần. Để chữa trị một chứng bệnh tinh thần, ta phải cần sử dụng những phác đồ cụ thể, được kiểm chứng kỹ càng – giống như cách chữa trị một căn bệnh thể chất.<br /><br />Tuy nhiên, để chuẩn bị cho cuộc chữa trị, điều đầu tiên bạn phải làm là tập cho mình thói quen phát huy sự tự tin đến mức tối đa. Không một ai sinh ra có sẵn sự tự tin. Điều này cũng đúng với những nhân vật bạn thường ngưỡng mộ (về sự tự tin, điềm tĩnh, về khả năng chế ngự nỗi sợ hãi trong mọi hoàn cảnh). Họ đạt được vị thế xã hội là do biết khai thác, phát huy tất cả sự tự tin mà họ có. Bạn hoàn toàn làm được như họ. Vâng, chương này sẽ chỉ cho bạn cách làm ấy.<br /><br />Trong suốt Thế chiến thứ hai, Lực lượng Hải quân Mỹ buộc các tân binh phải biết bơi giỏi hoặc, nếu chưa, họ phải học bơi cho thật giỏi; vì các tướng lĩnh hiểu rõ ràng trong nhiều trường hợp, các thủy thủ chỉ có thể sống sót nếu họ biết bơi. Những tân binh chưa biết bơi buộc phải tham dự các lớp học do Lực lượng Hải quân tổ chức. Tôi đã nhiều lần được tận mắt chứng kiến những buổi tập bơi của họ. Bạn sẽ cảm thấy hài hước khi nhìn thấy những anh chàng cường tráng, khỏe mạnh, đầy sức sống lại e ngại mấy mét nước. Một trong những bài tập mà tôi vẫn còn nhớ là các thủy thủ được lệnh phải nhảy từ một tấm ván đặt cách mặt nước 2 mét xuống một hồ bơi sâu 2,5 mét, với khoảng nửa tá chuyên gia bơi lội túc trực xung quanh. Nghĩ một cách sâu xa hơn, đó quả là điều đáng buồn. Nỗi sợ hãi của những chàng trai trẻ đó là hoàn toàn có thể. Họ không hề biết rằng, chỉ cần một cú nhảy xuống bể nước dưới kia là có thể đánh bại hoàn toàn nỗi sợ hãi của họ. Có vài lần tôi đã nhìn thấy vài anh chàng “vô tình” bị đẩy xuống khỏi tấm ván, kết quả là họ đã hoàn toàn chế ngự được nỗi sợ hãi!<br /><br />Sự việc xảy ra đã chứng minh một điều: chỉ có hành động mới có thể giúp chúng ta chế ngự nỗi sợ hãi. Càng do dự, thiếu quyết đoán, trì hoãn thì càng tạo điều kiện thuận lợi cho nỗi sợ ngày càng lớn dần.<br /><br />Hãy chép ngay vào cuốn sổ tay “những nguyên tắc để thành công” của bạn: chỉ có hành động mới giúp ta chế ngự được nỗi sợ hãi.<br /><br />Thực tế đã chứng minh nguyên tắc này là hoàn toàn đúng đắn. Vài tháng trước, một người đàn ông tầm 40 tuổi, là quản lý kinh doanh cho một tập đoàn bán lẻ khổng lồ, đã đến gặp tôi trong tâm trạng lo lắng.<br /><br />Ông ấy kể: “Tôi lo lắm. Chắc tôi sắp mất việc đến nơi rồi. Tôi biết thời gian của mình ở công ty này chỉ còn tính bằng ngày nữa thôi”.<br /><br />Rất ngạc nhiên, tôi hỏi: “Tại sao lại thế? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”<br /><br />“Mọi việc đều chẳng ra sao cả. So với cùng kỳ năm ngoái, doanh số của bộ phận tôi giảm tới 7%. Điều này càng tệ hơn vì doanh số của cả cửa hàng vẫn tăng ở mức 6%. Tất cả là do tôi đã đưa ra vài quyết định thiếu khôn ngoan. Rất nhiều lần tôi bị giám đốc kinh doanh gọi lên khiển trách, vì chỉ riêng bộ phận tôi không theo kịp tiến độ của cả công ty. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ đến thế. Hình như tôi đang đánh mất dần dự nhạy bén của mình. Mọi người xung quanh đều nhận thấy điều đó: từ những nhân viên bán hàng dưới quyền đến trợ lý của tôi, và đương nhiên cả các ủy viên trong hội đồng quản trị nữa. Cách đây vài ngày, trong cuộc họp các quản lý chủ chốt của công ty, một đồng nghiệp thậm chí còn đề nghị chuyển một số nhân viên của tôi sang cho anh ta phụ trách, vì theo anh ta: “làm như vậy sẽ tạo được lợi nhuận lớn hơn cho cửa hàng”. Nói thật, tôi cảm thấy mình như người đang chết đuối trong khi hàng ngàn kẻ cơ hội chỉ đứng đó xem tôi đang chìm dần”.<br /><br />Người quản lý đó tiếp tục kể lể, nhấn mạnh vào tình trạng khó khăn, khổ sở hiện thời của mình. Cuối cùng, không đủ kiên nhẫn nữa, tôi đành phải cắt ngang: “Vậy ông đã làm gì để thoát khỏi tình trạng đó? Ông đã cố gắng làm gì để mọi việc tốt hơn chưa?”.<br /><br />Ông ta ngập ngừng: “Chẳng thể nào làm được gì hơn nữa đâu! Thôi thì cứ hy vọng vào những điều tốt đẹp sẽ đến vậy”.<br /><br />“Ngay vào lúc này, ông có thực sự nghĩ rằng chỉ cần hy vọng thôi là đủ?” Rồi không đợi ông ấy trả lời, tôi hỏi tiếp: “Tại sao ông không làm gì để biến những hy vọng đó thành sự thật?”.<br /><br />Ông ta suy ngẫm một lát rồi nói: “Xin ông cứ tiếp tục. Tôi nên làm gì bây giờ?”.<br /><br />“Ở vào hoàn cảnh của ông, tôi nghĩ, có hai việc nên làm. Đầu tiên là ngay chiều nay, ông hãy bắt tay vào việc tìm cách tăng doanh số bán hàng của bộ phận mình lên. Chúng ta cần phải đối mặt với khó khăn. Chắc chắn phải có một lý do nào đó khiến cho doanh số bán hàng ngày càng giảm. Phải tìm ra lý do cho bằng được! Có lẽ, ông nên mở một đợt giảm giá thật hấp dẫn nhằm tiêu thụ hết đống hàng tồn kho, và sau đó nhập thêm những mặt hàng mới có giá trị cao hơn. Hoặc ông có thể thay đổi cách bài trí cửa hàng, hay khích lệ nhân viên làm việc nhiệt tình hơn. Tôi không thể nói chính xác điều gì sẽ giúp tăng doanh số, nhưng chắc chắn phải có cách! Ông cũng nên gặp riêng giám đốc kinh doanh. Có thể ông ấy đang định sa thải ông nhưng nếu ông trình bày về những khó khăn đang gặp phải, xin ông ấy một lời khuyên để giúp thoát khỏi tình trạng hiện giờ, chắc chắn ông ấy sẽ sẵn sàng. Tin tôi đi, một khi giám đốc nhận ra ông đang nỗ lực để cải thiện tình hình, ông ấy sẽ cho ông thêm thời gian. Hơn nữa, ông ấy cũng thừa hiểu rằng công ty sẽ phải bỏ ra một khoản không nhỏ, nếu muốn tìm người thay thế một quản lý có kinh nghiệm như ông.<br /><br />Sau khi tìm được hướng giải quyết hợp lý nhất, hãy đốc thúc các trợ lý của mình triển khia ngay kế hoạch mới. Hãy chấm dứt cách xử sự như một kẻ bại trận. Hãy để cho mọi người xung quanh biết là ông hoàn toàn có thể vượt qua khó khăn này”.<br /><br />Nghe đến đây, vị quản lý tươi tỉnh hẳn lên. Ông ấy hỏi tiếp: “Ông nói có hai việc tôi nên làm. Vậy việc thứ hai là gì?”.<br /><br />“Việc thứ hai có thể coi như một phương án dự phòng. Ông đánh tiếng cho hai hoặc ba đối tác thân thiết nhất của mình biết là ông đang nghĩ tới việc chuyển sang làm cho một cửa hàng khác, tất nhiên là phải có thu nhập khá hơn chỗ làm hiện nay.<br /><br />Tôi nghĩ, sau khi ông đã thực hiên những chiến lược mới giúp tăn doanh số của bộ phận thì phương án dự phòng có thể không cần thiết. Nhưng biết đâu đấy, dù sao có một hay hai phương án vẫn tốt hơn. Phải nhớ rằng: một người đang đi làm muốn tìm một công việc khác sẽ dễ hơn hàng chục lần so với một người thất nghiệp đang muốn tìm việc làm".<br /><br />Không lâu sau đó, chính vị quản lý từng-gặp-rắc-rối ấy gọi lại cho tôi.<br /><br />Ông hồ hởi thông báo: “Khi quay trở lại công ty, tôi đã tiến hành hàng loạt thay đổi, trong đó thay đổi quan trọng nhất có liên quan đến các nhân viên bán hàng của tôi. Trước đây, tôi chỉ tổ chức họp nhân viên một tuần một lần, nhưng bây giờ sáng nào chúng tôi cũng họp vào đầu giờ. Cách làm đó đã khơi dậy sự nhiệt tình, lòng đam mê công việc nơi họ. Tôi đoán rằng, một khi họ cảm thấy tôi đang cố gắng cải thiện tình hình, họ cũng sẵn sàng giúp đỡ tôi hết lòng. Tất cả những gì họ chờ là một tín hiệu thay đổi từ phía tôi mà thôi. Tôi tin mọi việc rồi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Tuần trước doanh số của chúng tôi đã cao hơn cùng kỳ năm ngoái, thậm chí còn cao hơn doanh số trung bình của cửa hàng. À, tiện đây tôi cũng muốn thông báo cho ông một tin vui nữa. Về phương án dự phòng, sau khi nghe ông khuyên như vậy, tôi đã gợi ý và nhận được hai lời mời làm việc với mức lương khá cao. Tôi rất vui nhưng vẫn từ chối cả hai, bởi mọi việc ở đây đang trở lại như xưa rồi”.<br /><br />Rõ ràng một điều: khi chúng ta phải đối mặt với khó khăn, nếu không làm gì để thoát khỏi tình trạng đó thì chúng ta sẽ chỉ mãi đứng trong vũng bùn mà thôi. Hy vọng là điểm khởi đầu, nhưng cần phải có hành động để biến hy vọng thành sự thật.<br /><br />Hãy luôn ghi nhớ để áp dụng nguyên tắc này. Mỗi khi bạn gặp khó khăn, dù lớn hay nhỏ, hãy luôn giữ tinh thần thật vững vàng. Sau đó, hãy tự hỏi xem mình cần làm gì để chế ngự nỗi sợ hãi đó?<br /><br />Trước tiên hãy cô lập nỗi sợ hãi của bạn. Sau đó tìm ra cách thích hợp nhất để loại bỏ nó.<br /><br />Dưới đây là ví dụ về một vài nỗi sợ thường gặp và những cách để chế ngự chúng:<br /> <br />Nỗi sợ hãi <br /><br /><div>
Cách chế ngự <br /> <br />Cảm thấy xấu hổ vì vẻ ngoài của mình<br /><br />Hãy cải thiện vẻ ngoài của mình bằng cách đến một tiệm cắt tóc hoặc một thẩm mĩ viện. Hãy đánh giầy; giặt ủi quần áo thẳng nếp. Nhưng điều quan trọng nhất là hãy cư xử thật duyên dáng. Điều đó còn đem lại hiệu quả lớn hơn nhiều so với việc chưng diện quần áo mới <br /> <br />Lo sợ sẽ để mất một khách hàng quan trọng <br /><br />Hãy làm việc chăm chỉ gấp đôi, chăm sóc khách hàng đó tốt hơn. Hãy sửa chữa ngay những lỗi lần đã khiến khách hàng mất lòng tin ở bạn <br /> <br />Sợ thi trượt <br /><br />Thay vì lo lắng, hãy dành thời gian để ôn bài thật kỹ <br /> <br />Sợ mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình <br /><br />Thay vì sợ hãi, hãy xoa dịu sự lo lắng của những người khác, và tĩnh tâm để có sự thư thái <br /> <br />Sợ gặp phải những tại nạn ngoài tầm kiểm soát, như thiên tai hoặc trục trặc chuyến bay <br /><br />Hãy hướng sự chú ý của mình vào những việc khác, ví dụ: nhổ cỏ ngoài vườn, nô đùa với lũ trẻ, hay xem một bộ phim hay <br /> <br />Lo sợ về những điều mà mọi người suy nghĩ và nói về bạn <br /><br />Hãy bảo đảm những việc bạn định làm là hợp lý. Sau đó thực hiện chúng, đừng do dự. Được mọi người bàn tán cũng tốt, vì chẳng ai bỏ công sức ra làm những việc mà người khác không thèm để ý đến <br /> <br />Lo sợ khi đầu tư hay mua nhà <br /></div>
<div>
Hãy phân tích mọi khía cạnh. Sau đó, hãy thật quyết đoán. Một khi đã quyết định rồi, hãy kiên định với suy nghĩ của mình. Hãy tự tin vào sự phán đoán của chính mình <br /> <br />Sợ con người nói chung <br /><br />Hãy luôn giữ một khoảng cách tương đối với họ và hãy nhớ rằng: mọi người xung quanh bạn cũng là con người như bạn mà thôi <br /><br />Hãy làm theo hai bước sau, nếu bạn muốn chế ngự nỗi sợ hãi được sự tự tin cho mình:<br /><br />1. Hãy cô lập sự sợ hãi của bạn. Hãy trói chặt nó. Xác định chính xác điều đang khiến bạn lo sợ là gì.<br /><br />2. Sau đó hãy hành động. Từng nỗi sợ hãi đều có một phương pháp thích hợp để chế ngự.<br /><br />Và hãy ghi nhớ một điều: sự do dự chỉ làm nỗi sợ hãi ngày càng lớn thêm. Hãy thật quyết đoán và hành động ngay lập tức!<br /><br />Thiếu tự tin trầm trọng có thể khiến trí nhớ của bạn trở nên rối loạn và phức tạp.<br /><br />Bộ não của bạn giống như một ngân hàng. Những suy nghĩ sản sinh ra hàng ngày sẽ được ký gửi trong “ngân hàng tâm trí”. Các suy nghĩ dồn lại ngày càng nhiều, trở thành trí nhớ của bạn. Khi bạn có việc gì đó cần nghĩ ngợi hoặc khi bạn đối mặt với khó khăn, bạn sẽ tìm đến ngân hàng đó: “Tôi đã có kinh nghiệm gì về chuyện này?”.<br /><br />Ngân hàng này sẽ tự động cung cấp cho bạn hàng loạt thông tin về những tình huống tương tự mà bạn từng trải qua trước đây. Khi đó, trí nhớ của bạn sẽ đóng vai trò như một nhà cung cấp chất liệu để dựa vào đó, bạn có thể sản sinh ra những ý tưởng mới.<br /><br />Viên thủ quỹ của “ngân hàng tâm trí” rất tận tuỵ, đáng tin cậy. Anh ta không bao giờ lừa dối bạn. Nếu một lúc nào đó bạn đến tìm anh ta và hỏi: “Này anh bạn, hãy cho tôi hoàn toàn kém cỏi so với những người khác”, ngay lập tức anh ta sẽ trả lời: “Có ngay đây, thưa ông chủ. Hãy nhớ xem hai lần trước ông đã thất bại như thế nào? Ông có nhớ thầy giáo năm lớp 6 đã bảo ông không có khả năng làm được bất cứ điều gì không? Ông có nhớ những điều ông vô tình nghe được từ các đồng nghiệp của ông không?...” Cứ như thế, viên thủ quỹ sẽ đào sâu từng ngóc ngách trong tâm trí bạn, tìm ra hàng loạt ký ức bạn đã gửi ở ngân hàng, để chứng minh bạn hoàn toàn thua kém những người khác.<br /><br />Nhưng nếu như câu hỏi của bạn là: “Anh bạn, tôi cần đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn. Hãy giúp tôi vững tin hơn nào!”.Viên thủ quỹ sẽ nhanh chóng trả lời: “Có ngay, thưa ông chủ”. Nhưng lần này, những ý tưởng mà anh ra cung cấp cho bạn sẽ là những việc mà trước đây bạn đã từng thành công! “Hãy nhớ lại trước đây khi gặp phải tình huống tương tự, ông đã xử lý tốt như thế nào…Ông có nhớ ông Smith đã từng tin tưởng ông như thế nào, hãy nhớ lại xem bạn bè đã từng khen ngợi, ngưỡng mộ ông ra sao? Và,…”<br /><br />Viên thủ quỹ của bạn luôn đáp ứng đầy đủ và chính xác những yêu cầu mà bạn đưa ra. Anh ta sẽ giúp bạn nhớ lại những gì bạn muốn – vì xét cho cùng, đấy là ngân hàng của bạn mà.<br /><br />Dưới đây là hai điều cực kỳ hữu ích nếu bạn muốn xây dựng sự tự tin, bằng cách quản lý và hiệu quả “ngân hàng tâm trí” của mình.<br /><br />1. Hãy chỉ giữ lại những suy nghĩ tích cực, đưa vào “ngân hàng tâm trí” của mình. Thành thực mà nói: bất cứ ai cũng từng gặp phải không ít tình huống khó khăn, bối rối, dễ nản lòng. Nhưng cách những người thành công và không thành công đối mặt với chúng thì hoàn toàn trái ngược nhau. Những người không thành công lúc nào cũng bị ám ảnh bởi những tình huống đó, luôn miệng than vãn về chúng. Họ lẩn trốn trong bối rối và khiên chúng ngày càng hằn sâu trong tâm trí mình để rồi họ phải trằn trọc hàng đêm. Nhưng hành động của những người thành công và tràn đầy tự tin thì ngược lại. Họ luôn tâm niệm rằng “Đừng nghĩ về những tình huống nằm ngoài mong muốn.” Thay vào đó, họ luôn suy nghĩ về những điều lạc quan hơn.<br /><br />Hãy thử tưởng tượng, nếu mỗi sáng trước khi đi làm, bạn đổ đầy nước bẩn vào két nước giải nhiệt động cơ xe hơi thì liệu chiếc xe của bạn có thể chạy tốt được không? Nếu bạn cứ làm như vậy, dù máy có tốt đến đâu, chiếc xe sẽ sớm bị trục trặc mà thôi. Tương tự như vậy, việc lưu trữ hàng đống suy nghĩ tiêu cực, không thoải mái trong đầu sẽ bào món tâm trí bạn qua từng ngày, sẽ tạo ra sự lo lắng, thất vọng và cảm giác yếu kém. Chúng khiến bạn không biết làm gì tiếp theo, mà chi có thể đứng ngoài nhìn mọi người tiến lên.<br /><br />Vì vậy, từ lúc này, hãy tập cho mình thói quen sau: Bất cứ khi nào bạn có thời gian ngồi suy ngẫm một mình, hãy nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, lưu trữ chúng trong trí nhớ. Điều này sẽ giúp bạn tăng thêm sự tự tin, cảm thấy “Tôi-luôn-ổn” và luôn khoẻ mạnh.<br /><br />Đấy là một phương pháp hoàn hảo và cực kỳ hữu ích. Trước khi đi ngủ, hãy luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp, hãy lưu chúng trong “ngân hàng tâm trí” của bạn. Hãy nghĩ đến những niềm hạnh phúc mà bạn đã và đang được hưởng. Hãy cảm ơn về những điều tuyệt vời mà bạn đang có: sức khoẻ dồi dào, người bạn đời lý tưởng, những đứa con ngoan, những người bạn tuyệt vời…Hãy nhớ tới những cử chỉ tốt đẹp mà mọi người dành cho nhau. Hãy nhớ đến những thành tích, thắng lợi – dù là nhỏ nhất – của bạn. Hãy điểm lại tất cả lý do mà vì chúng, bạn luôn thầm cảm ơn thượng đế đã cho bạn được sống trên cõi đời này.<br /><br />2. Từ trong “ngân hàng tâm trí”, bạn chỉ được phép rút ra những suy nghĩ tích cực mà thôi.<br /><br />Vài năm trước, tôi hợp tác khá mật thiết với một công ty tư vấn ở Chicago. Công ty này chuyên nhận tư vấn tâm lý cho khách hàng, chủ yếu là những vấn đề liên quan đến hôn nhân gia đình và cân bằng nội tâm. Một buổi chiều, tôi ngồi trò chuyện với vị giám đốc công ty về những thủ thuật giúp khách hàng tìm lại sự cân bằng tâm lý. Ông ấy “bật mí”: “Anh biết không, có lẽ chúng tôi sẽ thất nghiệp hết, nếu mọi người hiểu và làm được việc này…”<br /><br />“Việc gì thế?” – Tôi tò mò hỏi.<br /><br />“Đơn giản thôi: triệt tiêu mọi ý nghĩ tiêu cực, trước khi chúng tác động lây lan khiến ta hoang mang, lo sợ.<br /><br />Hầu hết những người nhờ tôi tư vấn đều tự xây dựng cho mình một bảo tàng chứa đầy nỗi sợ hãi. Chẳng hạn, trong hôn nhân, hầu như cặp vợ chồng nào cũng gặp phải vấn đề gọi là “quái vật tuần trăng mật”. Tuần trăng mật, vì một lý do nào đó, đã không được mỹ mãn như người trong cuộc mong nào đó, đã không được mỹ mãn như người trong cuộc mong đợi. Nhưng thay vì bỏ qua, chôn sâu những ký ức tồi tệ đó, họ lại thường xuyên nhắc đến để dằn vặt nhau, để rồi ký ức trở thành vật cản khiến họ không thể sống hạnh phúc. Họ đến tìm gặp tôi, với hy vọng tìm ra lối thoát cho cuộc hôn nhân. Phần lớn các khách hàng của tôi đều không biết vấn đề của họ nằm ở đâu. Công việc của tôi là tìm ra và giải thích cho họ nguyên nhân, sau đó thuyết phục họ hiểu vấn đề thực ra không đến nỗi nghiêm trọng.<br /><br />Nhiều người dễ có thói quen tự tạo ra “quái vật tinh thần” mỗi khi họ gặp phải bất cứ chuyện không vui nào: thất bại trong công việc, sư phụ bạc của người yêu, một khoản đầu tư không hiệu quả hay sự thất vọng về cách cư xử của đứa con đang tuổi dậy thì – đó là những con “quái vật” mà tôi cần phải giúp các tuân thủ chủ đương đầu và đánh bại chúng". Bất kỳ một ý nghĩ tiêu cực nào, nếu được “nuôi dưỡng” thường xuyên trong đầu, chóng chầy gì cũng sẽ biến thành một “quái vật” ngự trị trong tâm trí bạn, phá vỡ sự tự tin, dẫn đến những bất ổn nặng nề về tâm lý.<br /><br />Trong bài báo “Con đường tự hủy hoại bản thân” đăng trên tạp chí Cosmopolitan, Alice Mulcahey cho biết mỗi năm có hơn 30.000 người Mỹ tự tử, hơn 100.000 người khác nuôi ý định tự tử. Bà viết: “Có nhiều bằng chứng đáng kinh ngạc cho thấy hiện nay, hàng triệu người đang tự “đầu độc” mình bằng những phương pháp chậm và khó nhận thấy, họ tự tử không phải về thể xác, mà về tinh thần. Họ luôn tìm cách hạ thấp bản thân, tự trừng phạt hay tự hạ thấp mình”.<br /><br />Nhà tâm lý học nói trên cũng kể cho tôi nghe về việc ông ấy đã giúp một bệnh nhân chấm dứt tình trạng “tự tử về mặt tinh thần”. Ông kể: “Nữ bệnh nhân này gần 40 tuổi và có hai con. Bà ấy rơi vào khủng hoảng trầm trọng, bà than thở rằng bất cứ việc gì xảy đến với mình đều là chuyện không vui: từ lúc còn đi học cho đến khi kết hôn, rồi sinh con, hay tất cả những nơi bà từng ở - tất cả đều tồi tệ! Bà ấy chua chát bảo không thể nhớ nổi đã có lúc nào bà ấy thực sự cảm thấy hạnh phúc hay chưa. Chính vì những gì người ta nhớ được trong quá khứ ảnh hưởng đến những gì người ta nhìn thấy ở hiện tại, nên người phụ nữ này chẳng thấy gì ngoài sự tăm tối và bi quan.<br /><br />Khi tôi đưa ra một bức tranh và hỏi bà ấy nhìn thấy gì ở bức tranh ấy, bà ấy nói: “Dường như sắp có một cơn bão cực kỳ khủng khiếp ngay trong đêm nay vậy!”. Trước đó, tôi chưa từng được nghe lời giải thích nào bi quan đến thế về bức tranh. (Kỳ thực bức tranh sơn dầu khá lớn, vẽ cảnh mặt trời hạ xuống gần ngang đường chân trời và một bờ biển lởm chởm đá. Bức tranh được vẽ rất công phu, có thể được hiểu là cảnh bình minh hay hoàng hôn tùy theo cảm nhận từng người. Theo tâm lý học, sự cảm nhận trước bức tranh sẽ bộc lộ phần nào tính cách của người đó. Hầu hết những người bình thường đều bảo đây là cảnh bình minh. Chỉ có những ai đang gặp khủng hoảng, rối loại tâm lý thì mới nói đó là cảnh hoàng hôn).<br /><br />Là một chuyên gia tâm lý, tôi không có đủ khả năng thay đổi những gì đang hiện hữu trong trí nhớ của một con người. Tôi chỉ có thể giúp họ nhớ lại những điều không hay đã xảy ra trong quá khứ, với cái nhìn nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Đó cũng là cách điều trị cơ bản mà tôi áp dụng với người phụ nữ này. Tôi trò chuyện, gợi ý bà nhớ lại những niềm vui trong quá khứ, thay vì chìm vào nỗi thất vọng triền miên. Sáu tháng sau, bà ấy đã có những dấu hiệu đầu tiên trong chuyển biến tâm lý. Đến lúc đó, tôi quyết định đưa ra một bài tập đặc biệt. Tôi yêu cầu bà suy ngẫm và mỗi ngày ghi lại ba lý do để cảm nhận hạnh phúc quanh mình. Mỗi khi bà ấy đến gặp tôi vào buổi chữa trị kế tiếp, chúng tôi cùng thảo luận về những điều được bà ấy ghi ra. Chúng tôi thực hiện phương pháp này trong suốt ba tháng liền. Và, bà ấy đã thay đổi hoàn toàn. Giờ đây, bà luôn lạc quan và vui vẻ như bao người khác”.<br /><br />Khi người phụ nữ này không còn nghĩ đến những điều tiêu cực nữa, chắc chắn bà sẽ thuyết phục tinh thần một cách nhanh chóng.<br /><br />Dù bạn đang gặp phải vấn đề tâm lý nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần bạn nghĩ đến những điều tích cực thay vì tiêu cực, căn bệnh đó lập tức tiêu tan.<br /><br />Đừng tự tạo ra những con “quái vật” trong tâm trí mình. Đừng nghĩ đến những điều không vui. Khi nhớ lại bất kỳ một sự việc đã từng xảy ra, hãy hướng suy nghĩ vào mặt tốt, và chôn đi mặt xấu của nó. Hãy dừng lại ngay lập tức mỗi khi bạn phát hiện ra mình đang suy nghĩ theo chiều hướng buồn bã, ê chề.<br /><br />Có một sự thật rất quan trọng, đáng mừng – đó là tâm trí con người thường có xu hướng quên đi những chuyện không hay. Nếu bạn biết đón nhận mọi điều với tâm lý nhẹ nhàng, thoải mái, những ký ức tệ sẽ ngày càng mờ nhạt. Và, sẽ đến một ngày viên thủ quỹ trong “ngân hàng tâm trí” của bạn gạt hẳn “tài khoản tồi tệ" ra ngoài.<br /><br />Tiến sĩ Melvin S.Hattwick, một nhà tâm lý học về quảng cáo danh tiếng, nêu ra nhận xét về khả năng ghi nhớ của con người: “Một mẩu quảng cáo mang lại cảm giác dễ chịu cho người xem sẽ dễ dàng được ghi nhớ hơn. Còn nếu không, người đọc hoặc người sẽ lập tức quên ngay thông điệp mà mẩu quảng cáo đó mang lại. Vì những thông điệp đó hoàn toàn trái ngược với những gì họ mong muốn, do đó họ cũng sẽ không muốn lưu chúng lại làm gì cả”.<br /><br />Tóm lại, chúng ta sẽ dễ dàng quên đi những việc không tốt đẹp nếu chúng ta không nhớ đến chúng nữa. Hãy luôn suy nghĩ một cách tươi sáng. Sự tự tin và cảm giác chinh phục được cả thế giới trong bạn sẽ lớn dần. Khi bạn không còn mặc cảm tự ti hay đánh giá thấp bản thân là bạn đã tiến được một bước dài trong việc chế ngự nỗi sợ hãi rồi đấy!<br /><br />Tại sao rất nhiều người lại có cảm giác sợ sệt, lúng túng, e dè khi tiếp xúc với mọi người xung quanh? Nguyên nhân sâu xa của sự ngượng ngùng ấy là gì? Và chúng ta làm gì để khắc phục?<br /><br />Sợ hãi mọi người xung quanh là một chứng bệnh rất đáng lo ngại. Nhưng không phải là không có cách để chữa trị. Bạn hoàn toàn có thể chế ngự được nỗi sợ hãi này, nếu biết nhìn nhận con người bằng một thái độ thân thiện.<br /><br />Tôi có người bạn là một doanh nhân khá thành đạt, hiện đang điều hành một cơ sở sản xuất mỹ nghệ trang trí và đồ lưu niệm. Anh ấy kể cho tôi nghe kinh nghiệm của bản thân về cách thức nhìn nhận con người. Đó là một câu chuyện hết sức thú vị.<br /><br />“Trước khi gia nhập quân đội trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, tôi là kẻ cực kỳ rụt rè, nhút nhát không thể tưởng tượng, tôi luôn sợ hãi khi phải tiếp xúc với người lạ. Lúc nào tôi cũng cảm thấy tự ti về cả ngoại hình lẫn trí tuệ của mình. Hình như ai cũng thông minh hơn tôi rất nhiều thì phải. Lúc nào tôi cũng nghĩ mình sinh ra để làm một kẻ thất bại. Nhưng rồi một sự may mắn tình cờ đã giúp tôi xóa bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi ấy. Trong những năm 1942 – 1943, quân đội tổ chức tuyển quân bổ sung cho một chiến trường ác liệt. Khi đó tôi được cử đến làm y tá một trong những trung tâm tuyển quân lớn nhất cả nước. Hàng ngày, nhiệm vụ của tôi là phụ giúp các bác sĩ kiểm tra sức khỏe của những người dự tuyển. Càng tiếp xúc nhiều với họ, tôi càng trở nên dạn dĩ hơn, nỗi sợ cũng theo đó dần biến mất.<br /><br />Hàng trăm chàng trai đến dự tuyển được yêu cầu cởi bỏ quần áo, đứng xếp hàng để được kiểm tra lần lượt. Bất chấp sự khác nhau về ngoại hình, béo gầy, cao thấp, họ đều giống nhau ở sự lo lắng, ở cảm giác bơ vơ đơn độc hiển hiện trên nét mặt mỗi người. Chỉ mới vài ngày trước, họ còn là những con người hoàn toàn xa lạ với những nghề nghiệp khác nhau, những mối quan tâm khác nhau. Có người là giám đốc trẻ, vài người khác là nông dân, nhân viên bán hàng, người đánh cá hay người lao động chân tay. Nhưng giờ đây, khi tập hợp ở trung tâm tuyển quân này, họ đều như nhau cả.<br /><br />Sau một thời gian làm việc ở đó, tôi nhận ra một điều quan trọng, rằng con người có nhiều nét tương đồng hơn là sự khác biệt. Họ cũng như tôi, thích những món ăn ngon, luôn nhớ tới gia đình và bạn bè, mong muốn thăng tiến trong sự nghiệp, họ cũng phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn, và quý trọng từng phút giây nghỉ ngơi thư giãn. Khi nhận ra mọi người xung quanh có nhiều điểm giống tôi đến vậy, tôi thấy chẳng còn lý do gì để e sợ họ nữa”.<br /><br />Phân tích như thế thật hợp lý, phải không? Nếu mọi người chia sẻ khá nhiều điểm giống bạn đến vậy, tại sao bạn lại phải sợ họ chứ?<br /><br />Dưới đây là hai nguyên tắc giúp bạn nhìn nhận người khác bằng cái nhìn tự tin và năng động.<br /><br />1. Hãy luôn giữ thái độ cân bằng khi nhìn nhận, đánh giá người khác. Bạn hãy nhớ kỹ hai điều này khi tiếp xúc với mọi người: thứ nhất, họ là những người quan trọng. Đương nhiên là thế rồi, bởi con người ai mà chẳng quan trọng. Nhưng còn điều thứ hai nữa: Bạn cũng quan trọng không kém họ! Vì thế, khi tiếp xúc hay trò chuyện với người khác, hãy luôn tâm niệm rằng: “Chúng ta là hai người bình đẳng, cùng bàn bạc, trao đổi vì lợi ích và sự quan tâm của cả hai bên”.<br /><br />Mới vài tháng trước, một người bạn doanh nhân của tôi đã gọi điện thông báo cho biết anh vừa nhận chàng trai mà trước đó tôi đã giới thiệu với anh ấy. Anh ấy hỏi tôi: “Anh có biết vì sao tội lại thích anh chàng đó không?”. Tôi tò mò ngay lập tức: “Vì sao?”. “Điều tôi thích nhất ở chàng trai này chính là sự tự tin vào bản thân. Hầu hết những ứng viên khác khi bước vào phòng tôi đều tỏ ra vô cùng lo lắng, sợ sệt. Họ trả lời mọi câu hỏi tôi đặt ra theo những nội dung mà họ đoán là tôi sẽ thích nghe. Họ khiến tôi có cảm giác họ đang cầu xin tôi, bởi họ sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu mà không có bất cứ ý kiến gì cả. Chính điều đó khiến họ chẳng có gì đặc biệt, chẳng để lại chút ấn tượng nào. Nhưng anh chàng này thì khác. Anh ta tôn trọng tôi, nhưng anh ta cũng tôn trọng chính bản thân mình. Thay vì răm rắp trả lời các câu hỏi tôi đưa ra, anh ta còn hỏi ngược lại: nào là công ty, vị trí làm việc, nào là nhiệm vụ cụ thể…Anh ta chứng tỏ rằng mình không thuộc loại xoàng xĩnh, mà là một con người thực sự có khả năng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.”<br /><br />Khi bạn hiểu ra mình cũng quan trọng như bao người xung quanh bạn, bạn sẽ luôn giữ được sự cân bằng trong mối quan hệ. Và như vậy, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.<br /><br />Một ai đó dù cao lớn đến đâu, chức vụ quan trọng đến đâu thì vẫn là một con người bình thường – với những mối quan tâm, sở thích, khát vọng và những vấn đề khó khăn trong cuộc sống như bạn mà thôi.<br /><br />2. Hãy tập cách thông cảm với người khác. Trong cuộc sống, chắc chắn có không ít người luôn tìm cách để mắng mỏ, chỉ trích, hoặc thậm chí là lừa bịp, hạ nhục bạn. Chính vì thế, bạn nên chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng tiếp xúc với loại người như thế, đối mặt với những tình huống như thế. Nếu không, những việc bất ổn sẽ có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng, làm giảm sút sự tự tin trong bạn, thậm chí khiến bạn rơi tõm vào cảm giác thất bại. Bạn cần có sự phòng thủ trước những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ thích dùng sức mạnh để bắt nạt những người nhỏ bé hơn mình.<br /><br />Tôi từng chứng kiến một câu chuyện có thể là minh chứng tuyệt vời cho cách xử sự hợp lý nhất trước tuýp người có lối cư xử thô lỗ. Câu chuyện xảy ra tại bàn đăng ký của khách sạn Memphis.<br /><br />Lúc đó vào khoảng 5 giờ chiều, các nhân viên đang tất bật với một lượng lớn khách đến nhận phòng tại khách sạn. Người đàn ông xếp hàng ngay trước tôi nói tên mình bằng một giọng như ra lệnh cho nhân viên lễ tân phải nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Người nhân viên sau khi kiểm tra, thông báo với ông khách: “Vâng, thưa ông ông R., rất hân hạnh được chào đón ông. Chúng tôi đã chuẩn bị một phòng đơn tốt nhất, thoải mái nhất cho ông rồi đây”.<br /><br />Người đàn ông lớn tiếng quát: “Sao lại là phòng đơn? Tôi đặt trước một phòng đôi cơ mà!”.<br /><br />Trước cơn giận dữ bất ngờ của vị khách, nhân viên lễ tân vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Xin ông chờ trong giây lát để tôi kiểm tra lại”. Rồi anh ra rút phiếu đặt phòng của ông khác ra khỏi tập hồ sơ, nhanh chóng kiểm tra, sau đó trả lời: “Tôi rất tiếc, thưa ông, nhưng trong đề nghị đặt phòng của ông có ghi rõ ông yêu cầu phòng đơn. Rất tiếc là chúng tôi đã hết phòng đôi, nếu không chúng tôi sẵn sàng đổi cho ông ngay”.<br /><br />Ông khách nghe vậy càng giận dữ hơn: “Tao chẳng thèm quan tâm cái tờ giấy chiết tiệt ấy viết gì. Tao muốn một phòng đôi”.<br /><br />Rồi ông ta bắt đầu mạt sát nhân viên không tiếc lời với những lời đe dọa kiểu như: “Mày-có-biết-tao-là-ai-không?”, hay “Tao sẽ làm cho mày phải nghỉ việc. Rồi mày xem, mày sẽ bị đuổi việc sớm thôi”.<br /><br />Mặc cho những lời quát tháo, đe dọa đó, anh nhân viên lễ tân vẫn hết sức nhã nhặn: “Chúng tôi thực sự rất lấy làm tiếc thưa ông, chúng tôi đã làm theo đúng những gì ông yêu cầu”.<br /><br />Cuối cùng, không thể làm gì hơn được nữa, ông khách giận dữ quát: “Nếu tao biết cái khách sạn này làm ăn tồi tệ đến thế thì tao đã không thèm đếm xỉa đến ngay từ đầu”. Nói xong ông ta hùng hổ đi thẳng.<br /><br />Đến lượt mình, tôi nhanh chóng bước đến bàn đăng ký, đinh ninh rằng anh chàng lễ tân này hẳn đang buồn lắm đây khi vừa phải hứng chịu những lời quát mắng gay gắt, vô lý đến vậy. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, anh ta vẫn chào đón tôi bằng nụ cười tươi tắn, thân thiện: “Xin chào, thưa ông”. Trong khi anh ta làm các thủ tục đăng ký, chuẩn bị phòng, tôi nói với anh ta: “Tôi thực sự rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ sự kiềm chế của anh”.<br /><br />Anh ta nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi không thể nổi giận với những người như thế được. Ông thấy đấy, ông ta bực bội không phải vì tôi. Tôi chỉ là người không may phải hứng chịu sự bực dọc của ông ấy thôi. Người đàn ông tội nghiệp đó có lẽ vừa to tiếng với vợ, hoặc công việc kinh doanh không được thuận lợi, hay cũng có thể ông ta lúc nào cũng có cảm giác thua kém người khác nên đây là cơ hội tuyệt vời để ông ta “ thị oai thị quyền” một chút thôi. Tôi chỉ là người tạo ra cơ hội để ông ấy thoát khỏi tình trạng bế tắc và ức chế”.<br /><br />Anh lễ tân còn nói thêm: “Tôi nghĩ bản chất ông ấy cũng hiền lành, tốt bụng thôi. Hầu hết mọi người đều vậy mà.”<br /><br />Bước vào thang máy, tôi nhớ lại lời của chàng trai. “Bản chất ông ta cũng hiền lành, tốt bụng thôi. Hầu hết mọi người đều vậy mà”.<br /><br />Hãy làm những điều đúng đắn để luôn giữ được sự tự tin. Đó chính là nguyên tắc hướng bạn đến thành công. Hơn nữa. còn là nguyên tắc cực kỳ quan trọng về mặt tâm lý, đáng để mỗi chúng ta đọc đi đọc lại nhiều lần. Hãy đọc cho đến khi nó ngấm sâu vào tâm trí và trở thành một phần con người của bạn: Để luôn tự tin, đừng bao giờ làm điều gì sai trái.<br /><br />Trong cuốn sách nổi tiếng 'Tâm lý học ứng dụng', Tiến sĩ George W.Crane đã viết: “Hãy luôn nhớ rằng, hành động là người dẫn đường cho cảm xúc. Bạn không thể trực tiếp điều khiển cảm xúc của mình mà phải thông qua sự lựa chọn các hành động. Hãy luôn ghi nhớ nguyên tắc trên, nếu bạn không muốn lâm vào những bi kịch thường gặp (như sự bất hòa và không hạnh phúc trong hôn nhân). Hãy hành động một cách hợp lý rồi bạn sẽ có được những cảm xúc tốt đẹp. Khi cùng nhau trải qua những buổi hẹn hò lãng mạn, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, hay dành cho nhau những lời khen ngợi dịu dàng cùng những cử chỉ âu yếm, vợ chồng bạn sẽ mãi yêu nhau, mãi hạnh phúc như thuở ban đầu. Trong cuộc sống cũng vậy, bạn không thể làm ra vẻ cống hiến để gây thiện cảm, nếu điều đó không xuất phát từ tận đáy lòng bạn.<br /><br />Dưới đây là 5 bài tập rất bổ ích, giúp bạn tạo dựng niềm tin vào bản thân. Hãy nghiên cứu thật kỹ lưỡng, thực hành thường xuyên để trở thành một con người biết tự tin vào bản thân.<br /><br />1. Mạnh dạn ngồi ở những hàng ghế đầu tiên.<br /><br />Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao trong các cuộc gặp gỡ - ở nhà thờ, trong các lớp học hay các cuộc hội nghị - các hàng ghế phía sau luôn kín chỗ? Hầu hết mọi người đều tranh nhau một vị trí ở những hàng ghế sau, bởi họ cho rằng ngồi phía trước “dễ gây chú ý quá mức”. Họ không muốn mình quá nổi bật, chẳng qua là do họ không đủ tự tin. Ngồi ở những hàng ghế đầu tiên sẽ giúp bạn tạo dựng sự tự tin. Hãy thử xem sao. Từ giờ trở đi, trong các cuộc họp hay hội nghị, hãy cố ngồi càng gần phía trước càng tốt. Có thể ban đầu bạn sẽ cảm thấy bối rối vì dễ bị chú ý, nhưng hãy nhớ, thành công không thể tách rời với sự nổi bật.<br /><br />2. Giao tiếp bằng mắt.<br /><br />Thực ra chúng ta có thể hiểu được rất nhiều về một con người, thông qua cách họ giao tiếp bằng mắt. Khi trò chuyện mà người đối diện không nhìn thẳng vào mắt bạn, bất giác bạn sẽ tự đặt cho mình hàng loạt câu hỏi: “Anh ta đang giấu giếm điều gì sao? Anh ta đang lo sợ chuyện gì? Hay anh ta đang nghĩ cách để lừa mình?” Trong giao tiếp, không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện đồng nghĩa với việc bạn đang tạo ra một hình ảnh không đẹp về mình: “Tôi đang sợ. Tôi không đủ tự tin”. Hãy xóa bỏ nỗi sợ hãi này bằng cách buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt họ. Ngược lại, nếu nhìn thẳng vào mắt người khác, bạn đang ngầm khẳng định: “Tôi hoàn toàn thẳng thắn và trung thực. Tôi chẳng có gì phải giấu giếm cả. Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật. Tôi chẳng e ngại. Tôi cảm thấy hoàn toàn tự tin”. Hãy luôn nhìn vào mắt người đối diện. Điều đó không chỉ mang đến mà còn giành lại cho bạn sự tự tin.<br /><br /> 3. Tăng tốc độ của bạn thêm 25% nữa.<br /><br />Hồi còn bé xíu, tôi rất thích được lên trung tâm thị xã. Đối với tôi, những chuyến đi đó vô cùng thú vị, tuyệt vời. Sau khi đã xong xuôi mọi việc và quay trở lại xe, mẹ tôi thường bảo: “Davey này, mình ngồi đây thêm một lúc nữa cùng nhau quan sát mọi người quay lại nhé”. Khi đó mẹ thường hay đố tôi những câu như: “Con trai, hãy nhìn anh chàng này và đoán xem anh ta đang gặp rắc rối gì nào?”, “Theo con, cô gái kia định làm gì?”, hoặc “Hãy nhìn người đàn ông kia kìa. Chắc ông ta đang gặp chuyện gì bối rối lắm”. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn giữ thói quen quan sát mọi người qua lại. Dù ở hành lang cơ quan, nhà ga xe lửa hay trên vỉa hè, đôi khi tôi chợt nhận ra mình đang cố tìm hiểu tính cách mỗi người – dù chỉ qua cách họ di chuyển.<br /><br />Phần lớn những người bình thường bước đi với tốc đọ “bình thường”. Tuy họ không uể oải nhưng dáng điệu toát lên một điều: “Tôi chẳng mấy tự hào về bản thân mình”. Hãy dùng phương pháp tăng-tốc-độ-di-chuyển-thêm-25% này để tạo dựng sự tự tin trong bạn. Vai ngả về sau một chút, đầu ngẩng cao về phía trước, chân bước nhanh hơn và cảm nhận sự tự tin đang lớn dần trong bạn. Hãy thử bài tập đơn giản này để thấy nó hiệu quả đến mức nào.<br /><br />4. Hãy nêu ra ý kiến của mình<br /><br />Tôi có cơ hội tiếp xúc và làm việc với khá nhiều người ở các độ tuổi, công việc, vị trí khác nhau. Không ít người trong số họ có nhận thức sắc sảo và kỹ năng tuyệt vời. Vậy mà không ít lần, tôi đã chứng kiến họ không dám phát biểu bất cứ điều gì trong những buổi thảo luận tập thể. Không phải họ không muốn tham gia với mọi người, đơn giản vì họ thiếu tự tin. Những người thụ động thường tự bào chữa: “Ý kiến của mình chắc có giá trị gì đâu. Nếu mình đứng lên phát biểu, có khi mọi người lại thấy mình thật ngớ ngẩn. Thôi, tốt nhất là cứ im lặng, nghe ý kiến của người khác xem thế nào. Không ít người hiểu biết về vấn đề này hơn hẳn mình, tốt nhất mình không nói ra để không bị chê cười là ngu dốt”. Cứ sau một lần không dám đưa ra ý kiến của mình, kẻ thụ động đó lại càng cảm thấy mình ngu dốt, thua kém hơn nữa. Lần nào anh ta cũng tự hứa với bản thân rằng “lần sau” nhất định sẽ lên tiếng (nhưng anh ta cũng thừa biết mình sẽ chẳng bao giờ giữ lời). Cứ mỗi lần bạn không dám phát biểu ý kiến là một lần bạn tự giết chết sự tự tin trong mình. Và rồi càng ngày bạn càng ít tin tưởng vào bản thân hơn. Trái lại, nếu bạn càng mạnh dạn phát biểu bao nhiêu, bạn sẽ càng tự tin hơn bấy nhiêu. Việc lên tiếng, vì thế, cũng ngày càng dễ dàng hơn. Đừng ngại ngùng phát biểu ý kiến của mình. Đó chính là một loại “vitamin” cực kỳ quan trọng cho quá trình tạo dựng sự tự tin ở bạn đấy. Hãy cố gắng áp dụng thật nhiều nguyên tắc tạo dựng sự tự tin. Hãy ghi nhớ phương châm: tự nguyện phát biểu ý kiến bất cứ khi nào có cơ hội (tại hội thảo kinh doanh, họp uỷ ban hay các diễn đàn cộng đồng). Đừng ngần ngại. Hãy mạnh dạn lên tiếng dù chỉ là một câu hỏi, một lời nhận xét hay đề nghị. Và hãy luôn là người tiên phong đưa ra những nhận xét, chứ đừng là kẻ cuối cùng đi sau người khác. Cũng quan trọng không kém là bạn đừng lo lắng về việc mọi người sẽ bình phẩm bạn ngớ ngẩn hay ngu dốt. Vì bạn không phải là người như thế. Nếu có những người không đồng ý với bạn thì chắc chắn cũng có những người ủng hộ chứ. Hãy chấm dứt sự dằn vặt bản thân bằng những câu hỏi kiểu như: “Mình có nên phát biểu không nhỉ?” Thay vào đó, hãy tạo sự chú ý đối với ban điều hành cuộc họp, cho biết bạn đang sẵn sàng và muốn phát biểu. Nếu bạn muốn luyện tập phương pháp này nhiều hơn, hãy thử tham gia vào câu lạc bộ của những chuyên gia tổ chức hội nghị, sự kiện. Thông qua câu lạc bộ này, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn khi trò chuyện với người khác hay phát biểu trước đám đông. Hàng ngàn người đã xác lập sự tự tin cho mình bằng cách này đấy.<br /><br />5. Hãy cười thật tươi.<br /><br />Chúng ta chắc chắn đã ít nhất một lần được nghe rằng chỉ một nụ cười cũng có thể tạo động lưc mạnh mẽ để làm được nhiều việc. Đó là phương thuốc chữa trị hữu hiệu đối với căn bệnh thiếu tự tin. Nhưng không mấy ai tin vào lời khuyên này, bởi họ chưa bao giờ thử cười khi đang lo sợ điều gì đó. Hãy tưởng tượng bạn đang cực kỳ buồn bã, thất vọng mà lại phải cười thật tươi. Bạn nghĩ sẽ không thể làm được, phải không? Nhưng thật ra, trong những tình huống như vậy, cười thật tươi lại là một phương pháp hiệu quả. Bởi vì một nụ cười thoải mái sẽ giúp mang lại sự tự tin, cuốn trôi mọi ưu phiền, chán nản hay sợ hãi trong lòng.<br /><br />Một nụ cười tươi tắn không chỉ giúp bạn loại bỏ sự buồn bực, mà còn ngay lập tức xoá tan sự chống đối, thù địch từ những người khác. Bởi vì chẳng ai giận bạn được, nếu bạn dành cho họ một nụ cười rạng rỡ, thân thiện. Hãy cười tươi tắn, rồi bạn sẽ thấy “những ngày vui vẻ lại đến”. Nhưng phải nhớ là cười thật tươi đấy nhé. Vì chỉ như vậy thì nụ cười mới phát huy đầy đủ tác dụng. Một nụ cười nửa vời chẳng thể giúp bạn thuyết phục được ai.<br /><br />HÃY ÁP DỤNG 5 NGUYÊN TẮC SAU:<br /><br />1. Hành động giúp chế ngự nỗi sợ hãi. Chỉ ngồi lo sợ mà không làm gì cả sẽ càng khiến nỗi sợ hãi lớn lên, đồn thời sự tự tin của bạn biến mất.<br /><br />2. Hãy cố gắng lưu lại những suy nghĩ tích cực trong “ngân hàng tâm trí” của bạn. Đừng để những suy nghĩ tiêu cực, tự chỉ trích bản thân được dịp phát triển, trở thành những “quái vật tinh thần” – bằng cách hãy quên đi mọi điều không như ý trong cuộc sống.<br /><br />3. Hãy nhìn con người với thái độ tích cực Hãy nhớ rằng bạn và họ có nhiều nét tương đồng hơn là khác biệt. Hãy luôn giữ cái nhìn cân bằng về người khác. Họ cũng như bạn, chỉ là con người bình thường mà thôi. Và hãy luôn giữ thái độ hợp tác thông cảm với mọi người. Đôi khi vì tức giận, họ có thể lớn tiếng quát mắng bạn, nhưng rất hiếm khi họ cố ý làm bạn tổn thương.<br /><br />4. Hãy chỉ làm những điều lương tâm cho phép. Nhờ đó, bạn sẽ không bao giờ phải dằn vặt mình trong cảm giác tội lỗi, sai trái. Luôn thực hiên những điều đúng đắn – đây là nguyên tắc vàng nếu bạn muốn đi đến thành công.<br /><br />5. Hãy luôn thể hiện rằng: “Tôi rất tự tin, thực sự rất tự tin”. Trong cuộc sống hàng ngày, hãy nhớ áp dụng những thủ thuật vừa được trình bày trên đây:<br /><br />Luôn ngồi ở những hàng ghế đầu tiên <br />Giao tiếp bằng mắt <br />Bước đi mạnh mẽ <br />Mạnh dạn phát biểu ý kiến <br />Cười thật tươi. <br /><br /><br /><br /></div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-72510663534421617012017-02-04T08:28:00.000-08:002019-03-12T06:09:49.048-07:00Chương 2: Căn bệnh "tự bào chữa" - mầm móng của thất bạiĐể thành công thì con người - chính con người mới là đối tượng bạn cần nghiên cứu và tìm hiểu. Hãy quan sát thật kỹ những người xung quanh bạn để tự khám phá chọn lựa và áp dụng các nguyên tắc phù hợp nhất cho bản thân. Nào, hãy bắt tay ngay vào việc học hỏi đầy thú vị này!<br /><br />Bạn sẽ khám phá ra rằng những người không thành công luôn mắc phải một căn bệnh tinh thần – tạm gọi căn bệnh "tự bào chữa”. Hầu như ai cũng mang trong mình ít nhiều biểu hiện của căn bệnh này. Khi căn bệnh đã trở nên trầm trọng, chắc chắn người đó sẽ không tránh khỏi thất bại.<br /><br />Căn bệnh tự bào chữa là nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt lớn giữa một người có khả năng và một người bất lực trong kiểm soát hành động và suy nghĩ của chính mình. Một người càng thành công bao nhiêu, lại càng ít tự biện hộ bấy nhiêu. Còn những người chưa gặt hái được thành quả gì trong hành trang cuộc sống, hoặc không hề có kế hoạch gì cho tương lai thì thường viện dẫn đến rất nhiều lý do để bào chữa cho hiện trạng của mình.<br /><br />Khi quan sát, tìm hiểu những người dẫn đầu trong bất cứ lĩnh vực nào, dù là kinh doanh, giáo dục hay trong quân đội, bạn sẽ thấy: nếu muốn an phận, họ vẫn có thể đưa ra những lời biện bạch nhưng người bình thường vẫn làm, nhưng họ chẳng bao giờ làm như vậy cả.<br /><br />Quả thực, nếu muốn, Roosevelt có thể viện cớ vào đôi chân tật nguyền của ông, Truman có thể biện bạch ông chưa hề được học đại học cũng như Kennedy vẫn có thể kêu ca: “Tôi quá trẻ, làm sao làm tổng thống được!”; hay Johnson và Eisenhower có thể vịn vào những cơn đau tim khủng khiếp thường xuyên để từ chối nhận lãnh trọng trách quốc gia.<br /><br />Cũng giống như bất cứ căn bệnh nào khác, chứng “tự bào chữa” sẽ trở nên trầm trọng nếu không được chữa trị kịp thời, đúng cách. Thông thường, diễn biến tâm lý của một nạn nhân mắc phải căn bệnh này như sau: “Lẽ ra mình phải làm tốt hơn, phải tìm lý do gì đó mới được, chứ nếu không thì mất mặt lắm. Để xem nào, có thể là do sức khoẻ giảm sút? do tuổi tác? do hạn chế về mặt kiến thức? do ảnh hưởng từ chuyện gia đình? hay do ảnh hưởng từ nền tảng giáo dục?”.<br /><br />Khi đã tìm được lý do “hợp lý” để tự bào chữa, anh ta sẽ bám riết lấy nó để biện minh với chính bản thân mình và với những người xung quanh, rằng đó chính là căn nguyên tại sao anh ta không thể thành công. Bạn nên biết một suy nghĩ, dù tích cực hay tiêu cực, cũng sẽ tạo nên một cường lực nếu được lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ càng lúc ăn sâu vào tiềm thức. Lúc đầu, có thể người bệnh hoàn toàn đủ tỉnh táo để nhận ra cái cớ mình đang dùng chẳng khác gì một lời nói dối nhưng lâu dần, chính bản thân anh ta cũng bị thuyết phục rằng đó thực sự là nguyên nhân tại sao anh ta không thể thành công.<br /><br />Chính vì vậy, nếu bạn thực sự quyết tâm và muốn hướng đến thành công thì cần phải bắt tay ngay vào bước thứ nhất – tự tạo ra một loại vắc-xin tiêu diệt tận gốc từng tế bào của căn bệnh nguy hiểm này.<br /><br />Bốn biểu hiện cơ bản nhất của căn bệnh "tự bào chữa"<br /><br />Căn bệnh “tự bào chữa” xuất hiện dưới rất nhiều thể dạng khác nhau , nhưng nguy hiểm nhất chính là việc đổ lỗi cho sức khoẻ, trí tuệ, tuổi tác hoặc sự may rủi để tự biện hộ cho mình. Bây giờ, hãy xem chúng ta có thể bảo vệ mình thoát khỏi những biểu hiện này bằng cách nào.<br /><br />1. “Nhưng mà sức khoẻ của tôi không được tốt lắm”<br /><br />Đổ lỗi cho sức khoẻ có rất nhiều mức độ, nhẹ thì: “Tôi thấy không được khoẻ lắm”, hoặc nặng hơn: “Tôi đang gặp bất ổn ở tim, gan, phổi, não….”.<br /><br />Cái nguyên cớ “sức khoẻ không tốt” vẫn hàng ngày được sử dụng làm lời bào chữa, mỗi khi ai đó không làm được những gì mình muốn, không dám nhận lãnh những trách nhiệm lớn hơn, không kiếm được nhiều tiền hơn, hay không thể đạt được thành công.<br /><br />Hàng triệu người trên thế giới hiện đang mắc phải chứng bệnh này, nhưng liệu đây có phải là lý do chính đáng trong đa phần các trường hợp hay không? Bạn có thể nhận thấy: tất cả những người thành đạt chưa bao giờ dùng sức khoẻ làm cái cớ cho những thất bại của mình.<br /><br />Hai người bạn của tôi, một nhà vật lý học và một bác sĩ phẫu thuật, đều khẳng định: về mặt thể chất, trên đời này không có ai là hoàn toàn khoẻ mạnh cả. Bất cứ ai cũng mắc phải một thứ bệnh nào đó, dù nhẹ nhất. Chứng bệnh “dựa vào sức khoẻ để bào chữa cho bản thân” này cũng vậy. Không ít người đã bị nó khuất phục, hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng những người suy nghĩ tích cực và luôn hướng tới thành công thì không.<br /><br />Một buổi trưa nọ, sau khi tôi vừa hoàn thành buổi diễn thuyết ở Cleveland, một anh bạn khoảng 30 tuổi xin gặp riêng tôi vài phút. Sau khi chúc mừng bài thuyết trình rất thành công của tôi, anh buồn bã tâm sự: “E rằng những ý tưởng của ông chẳng thể giúp được gì cho tôi”.<br /><br />Rồi anh ta tiếp tục: “Ông biết không, những cơn đau tim cứ liên tục hành hạ khiến tôi không thể làm gì được”. Anh bạn trẻ đã đến gặp bốn vị bác sĩ khác nhau nhưng không ai phát hiện ra anh ta có vấn đề gì. Chính vì thế, anh ta muốn xin tôi vài lời khuyên.<br /><br />Tôi đáp: “Thực ra tôi không có kiến thức gì về tim mạch cả. Nhưng nếu tôi, hay bất cứ một người bình thường nào khác ở vào hoàn cảnh của anh bây giờ thì tôi sẽ làm ngay ba điều. Đầu tiên, tôi sẽ tìm đến một chuyên gia tim mạch giỏi, nhờ ông ấy khám kỹ lưỡng và sẽ nghe theo những chuẩn đoán của ông ấy. Như anh vừa kể, anh đã đi khám những bốn bác sĩ mà không ai chỉ ra được điều gì bất thường ở tim anh cả. Vậy hãy xem như lần thứ năm này là lần kiểm tra cuối cùng. Biết đâu anh đang có một trái tim hoàn toàn khoẻ mạnh thì sao. Còn nếu anh cứ tiếp tục lo lắng, suy nghĩ về nó, rất có thể cuối cùng anh sẽ mắc bệnh tim thật đấy! Điều thứ hai tôi khuyên anh, đó là tìm đọc cuốn sách: Hãy sống trọn vẹn từng ngày của Tiến sĩ Schindler. Trong cuốn sách đó, Schindler đưa ra nhận định: cứ bốn bệnh nhân nằm điều trị tại bệnh viện thì có ba người mắc phải EII (Emotional Induced Illness – chứng bện gây ra do những cảm xúc thái quá). Hãy thử tưởng tượng xem, ba trong số bốn người đó có thể khoẻ mạnh và chẳng phải nằm viện nếu như họ biết cách kiềm chế và kiểm soát cảm xúc. Anh thử đọc cuốn sách đó để biết cách ‘tự điều khiển cảm xúc’ của chính mình. Và điều cuối cùng, nói thật với anh, bản thân tôi luôn quyết tâm sẽ sống hết mình cho đến hơi thở cuối cùng”. Đây cũng là lời khuyên chân thành nhất mà vài năm trước tôi nhận được từ một người bạn thật sự. Ông bạn của tôi mắc bệnh lao. Từ lúc đó, ông ấy biết cuộc sống của mình sẽ luôn phải gắn với những buổi chữa trị thường xuyên, những quy định nghiêm ngặt về sức khoẻ. Thế nhưng ông ấy không bận tâm, sợ hãi hay lo lắng gì cả. Ông ấy vẫn lạc quan theo đuổi ngành luật, xây dựng một gia đình hạnh phúc và tận hưởng cuộc sống. Hiện giờ ông ấy đã 78 tuổi. Sau bao năm vất vả trên đường đời, ông ấy đã đúc kết được quan niệm sống cho bản thân mình: “Tôi không bao giờ lo lắng, nghĩ ngợi về chuyện sống hay chết. Một khi vẫn còn sống trên cõi đời này, tôi sẽ sống thật sự, sống hết mình. Bất cứ lúc nào tôi lo lắng về phút lâm chung, đó là lúc tôi đang chết đấy”.<br /><br />Sau đó, tôi đáp chuyến bay tới Detroit. Trên máy bay, tôi lại được chứng kiến câu chuyện thứ hai, một câu chuyện hoàn toàn khác. Khi máy bay vừa cất cánh, tôi bỗng nghe tiếng tíc tắc đâu đó. Hơi giật mình, tôi nhìn sang người đàn ông ngồi ghế bên, vì dường như tiếng động phát ra từ phía anh ta.<br /><br />Anh ta mỉm cười thân thiện, bảo: “À, không phải bom đâu. Tiếng tim tôi đập ấy mà”.<br /><br />Nhận thấy sự ngạc nhiên pha lẫn nét hoài nghi trên gương mật tôi, anh ta chậm rãi kể cho tôi nghe câu chuyện cuộc đời mình.<br /><br />Trước đó ba tuần, anh ta đã trải qua một cuộc phẫu thuật thay van tim nhân tạo. Anh bảo rằng khi những tiếng tích tắc ấy sẽ không còn nữa. Nghe đến đấy, tôi mới hỏi về những dự định tiếp theo của anh ta.<br /><br />Anh vui vẻ trả lời: “À, tôi có nhiều kế hoạch trọng đại lắm. Khi trở về nhà ở Minnesota, tôi sẽ đăng ký vào trường luật. Tôi hy vọng một ngày nào đó mình có thể làm việc cho chính phủ. Các bác sĩ cho biết sau khi nghỉ dưỡng trong vài tháng, tôi sẽ hoàn toàn khoẻ mạnh trở lại và có thể làm việc như bao người bình thường khác”.<br /><br />Còn rất nhiều trường hợp khác nữa mình chứng về chứng bệnh đổ lỗi cho sức khoẻ. Thực ra tôi là một bệnh nhân tiểu đường đã tiêm đến 5.000 mũi insulin. Các bác sĩ khuyến cáo tôi: “Tiểu đường chỉ là một căn bệnh thể chất mà thôi. Tình trạng tinh thần mới gây hậu quả tôi tệ hơn nhiều. Nếu anh lo lắng, hay suy nghĩ tiêu cực, anh sẽ gặp trục trặc nghiêm trọng đấy”. Kể từ khi biết mình có bệnh, tôi thường tiếp xúc và làm quen với rất nhiều bệnh nhân tiểu đường khác. Tôi sẽ kể các bạn nghe hai câu chuyện hoàn toàn trái ngược nhau. Một người luôn suy nghĩ mình sắp chết mặc dù bệnh tình của anh ta chưa đến mức đáng lo ngại. Vì sợ bị nhiễm trùng, anh ta tránh xa bất cứ ai có triệu chứng sổ mũi dù chỉ mới hắt hơi sơ sài. Sợ bị kiệt sức, anh ta hầu như chẳng dám động tay động chân làm gì cả. Lúc nào anh cũng lo lắng xem điều gì có thể xảy ra tiếp theo. Mọi người xung quanh chán ngán vì suốt ngày phải nghe những lời kêu than, phàn nàn. Thực ra căn bệnh của anh ta chẳng phải là tiểu đường, mà chính là chứng bệnh đổ lỗi cho sức khoẻ để biện hộ cho sự lười nhác của mình.<br /><br />Câu chuyện về bị giám đốc khu vực của một công ty xuất bản tầm cỡ thì trái ngược hoàn toàn. Anh ấy bị tiểu đường nghiêm trọng đến nỗi phải tiêm vào người lượng insulin nhiều gấp 30 lần so với anh bạn ở câu chuyện trên. Nhưng anh ấy chẳng bao giờ nghĩ mình đang ốm, luôn làm việc hết mình và tận hưởng cuộc sống. Một ngày nọ, anh ấy nói với tôi: “Bị bệnh như thế này chắc chắn là rất khó chịu và bất tiện rồi. Nhưng tôi không muốn nắm ì một chỗ để suốt ngày lo lắng. Anh biết không, mỗi lần tiêm, tôi lại thầm cảm ơn và cầu nguyện cho những người đã tìm ra isulin đấy”.<br /><br />John – một trong những người bạn thân nhất của tôi – hiện đang là giảng viên tại một trường đại học danh tiếng. Năm 1945, sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, anh trở về từ Châu Âu và chỉ còn một cánh tay. Thế nhưng John luôn mỉm cười, sẵn sang giúp đỡ người khác, lạc quan không kém bất kỳ người lành lặn nào. Có lần tôi và John nói chuyện rất lâu về tương lai và những trở ngại mà anh ấy sẽ gặp phải trong cuộc sống.<br /><br />Anh ấy nhún vai, cười: “Mình chỉ mất có một cánh tay thôi mà. Đương nhiên còn hai thì chắc chắn tốt hơn một rồi. Tuy mất đi một cánh tay nhưng tình thần mình không hề nao núng chút nào”.<br /><br />Bạn đã bao giờ nhìn thấy một tay gôn cừ khôi chỉ có một cánh tay chưa? Vậy mà người bạn của tôi đã làm được điều đó. Một lần, tôi tìm hiểu xem làm cách nào anh ấy đã vượt qau sự mất mát để đạt được nhiều thành tích cao đến mức các tay gôn bình thường khác cũng chỉ mong đánh hay gần bằng anh. Anh chỉ cười và bảo: “À, tôi đã rút ra được một kinh nghiệm đắt giá: nếu có thái độ tích cực, lạc quan thì chắc chắn tôi có thể đánh bại những đối thủ có đầy đủ hai tay nhưng luôn mang thái độ tiêu cực”.<br /><br />4 điều bạn có thể làm để vượt qua căn bệnh đổ lỗi cho sức khoẻ<br /><br />Loại vắc-xin tốt nhất chống lại chứng bệnh này bao gồm bốn điều sau:<br /><br />Hãy tránh nhắc đến sức khoẻ của bạn. Việc nói quá nhiều về một căn bệnh, dù chỉ là cảm lạnh thông thường, sẽ khiến bạn cảm thấy càng tồi tệ hơn. Việc nhắc đi nhắc lại về bệnh tật ốm yếu cũng giống như bón phân cho các hạt mầm “tiêu cực” vậy. Hơn nữa, suốt ngày than vãn về sức khoẻ của mình cũng chẳng phải là một thói quen tốt đẹp. Nó khiến mọi người phát chán vì khi đó bạn giống như một kẻ giả vờ, lúc nào cũng muốn mình là trung tâm của vũ trụ. Những người thành đạt luôn biết cách vượt qua xu hướng thông thường đó: họ chẳng bao giờ phàn nàn về bênh tật của mình. Mọi người chỉ có thể (xin cho phép tôi được nhấn mạnh từ có thể ) cảm thông đôi chút khi ai đó suốt ngày kêu ca về bệnh tật và sự ốm yêu của mình, song họ sẽ không bao giờ tôn trọng, hay hết lòng phục vụ những người như vậy cả. <br />Đừng quá lo lắng về sức khoẻ của mình. Tiến sĩ Walter Alvarez, cố vấn danh dự của Bệnh viện Mayo gần đây viết rằng: “Đối với những người suốt ngày chỉ ru rú trong nỗi sợ hãi, lo lắng, tôi đã phải khẩn cầu họ hãy rèn luyện cách kiểm soát bản thân hơn nữa. Ví dụ, một người đàn ông cứ khăng khăng bảo rằng túi mật của mình không ổn. mặc dù tám bản phim chụp X-quang chỉ rõ anh ta hoàn toàn khoẻ mạnh. Tôi đã phải cố thuyết phục anh ta thôi không chụp X-quang nữa. Tôi cũng từng yêu cầu hàng trăm người khác dừng tất cả các xét ngiệm điện tâm đồ vì thực tế là tim họ hoàn toàn bình thường”. <br />Hãy cảm ơn cuộc sống vì bạn còn được khoẻ mạnh đến bây giờ. Có một câu nói đáng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần: “Tôi đã luôn ca cẩm chỉ vì mình có đôi giày lỗi thời cho đến ngày tôi gặp một người không còn chân để được mang giày”. Bởi thế, thay vì kêu ca thàn phiền “cảm thấy bất ổn”, bạn nên vui sướng, hạnh phúc vì mình vẫn khoẻ mạnh, lành lặn vào lúc này. Điều đó sẽ tốt hơn cho bạn rất nhiều. Liều vắc-xin tốt nhất để tránh những cơn đau, bệnh tật đang giày vò, chính là thái độ lạc quan, sự mãn nguyện và lòng biết ơn vì sức khoẻ mà bạn hiện có. <br />Hãy thường xuyên tự nhắc nhở mình “Thà bị mòn còn hơn bị gỉ”. Cuộc sống là của chính bạn, hãy tận hưởng hết mình. Đừng lãng phí cuộc sống bằng những suy nghĩ vẩn vơ về bệnh tật <br /><br />2. “Nhưng phải có trí tuệ thì mới thành công được chứ!”<br /><br />Chứng bệnh đổ lỗi cho trí lức bằng lời than phiền: “Tôi kém thông minh lắm” là rất thường gặp. Bạn có bất ngờ không, nếu biết căn bệnh này phổ biến đến mức 95% những người xung quanh bạn mắc phải, với các cấp độ khác nhau. Khác với những dạng “tự bào chữa” khác, những người mắc bệnh này thường âm thầm chịu đựng. Chẳng mấy ai dễ dàng thừa nhận là mình kém thông minh. Thay vào đó, họ thường cảm nhận nó ở sâu xa bên trong tâm hồn.<br /><br />Khi nhắc đến năng lực trí tuệ, hầu hết chúng ta thường mắc phải hai sai lầm cơ bản sau:1-Đánh giá quá thấp trí tuệ của mình. 2-Đánh giá quá cao trí tuệ của người khác. Chính vì những đánh giá sai lầm như thế mà rất nhiều người gần như xem thường bản thân mình. Họ không thể giải quyết những tình huống khó khăc chỉ vì họ cho rằng mình không đủ trí tuệ để làm được điều đó. Thế nhưng, những người không bận tâm nhiều đến trí thông mình hoặc khả năng tư duy của mình thì luôn hoàn thành tốt công việc.<br /><br />Thực ra, cách bạn sự dủng trí tuệ khi giải quyết một vấn đề quan trọng hơn nhiều lượng thông minh mà bạn có.<br /><br />Tiến sĩ Edward Teller, một trong những nhà vật lý lỗi lạc nhất của Hoa Kỳ, khi được hỏi “Liệu một đứa trẻ có nên nỗ lức để trở thành một nhà khoa học không?”. Ông đã trả lời: “Để trở thành một nhà khoa học. một đứa bé không cần phải có bộ óc phản xạ nhanh như chớp, không cần một trí nhớ thần kỳ, cũng không cần những điểm số quá cao. Điều duy nhất quan trọng là đứa trẻ đó phải thực sự đam mê khoa học”.<br /><br />Lòng đam mê, sự nhiệt tình luôn là những là những yếu tố quan trọng trong mọi lĩnh vực, kể cả trong khoa học.<br /><br />Một người dù chỉ số IQ chỉ là 100 nhưng lúc nào cũng mang thái độ tích cực, lạc quan, sẵn sang hợp tác thì chắc chắn sẽ có mức thu nhập khá hơn, được mọi người cảm phục, tôn trọng nhiều hơn, và cũng sẽ thành công hơn người có chỉ số IQ 120 nhưng lại luôn bi quan, tiêu cực và không có ý muốn hợp tác với mọi người xung quanh.<br /><br />Chỉ cần có đủ niềm đam mê để thực hiện công việc đến nơi đên chốn – dù đó là việc vặt, hoặc một dự án lớn - ắt hẳn sẽ tốt hơn nhiều so với người có thừa trí tuệ nhưng không biết sử dụng vào việc gì. Khi có đam mê là bạn đã nắm được chắc chắn 95% khả năng thành công.<br /><br />Trước đây, trong bữa tiệc gặp mặt cựu sinh viên do trường đại học cũ tổ chức, tôi đã gặp lại Chuck, một sinh viên giỏi tốt nghiệp loại ưu. Chúng tôi không liên lạc gì với nhau cả chục năm nay. Tôi nhớ lần cuối cùng gặp nhau, anh ấy đã tâm sự về mục tiêu thành lập và điều hành một doanh nghiệp của riêng mình ở phia tây Nebraska.<br /><br />Trong bữa tiệc hôm đó, tôi đã hỏi thăm Chuck hiện nay anh ấy đang kinh doanh trong lĩnh vực gì.<br /><br />Anh ấy thật thà thú nhận: “À, thực ra tôi vẫn chưa tự kinh doanh gì cả. Năm trước trước, thậm chí đến tận năm ngoái, tôi không dám kể cho ai về điều mà tôi sắp chia sẻ với anh…Tôi đã dự trù tất cả khó khăn có thể xảy đến, nghiên cứu về những lý do tại sao một doanh nghiệp nhỏ bị phá sản: “Bạn phải có nguồn vốn dồi dào”; “Bạn phải xác định chính xác chu kỳ kinh doanh”; “ Liệu nhu cầu về loại sản phẩm mà bạn sẽ chào bán có cao không?”; “Liệu ngành kinh doanh tại địa phương có ổn định hay không?” Thực ra có đến 1.001 điều bạn phải lưu tâm.<br /><br />Và điều khiến tôi bận tâm nhất chính là câu chuyện về những người bạn của tôi từ thời trung học. Dù họ không được lanh lợi lắm, thậm chí vài người trong số đó còn chưa từng học đại học nhưng hiện giờ họ lại rất thành công trong công việc kinh doanh của mình. Còn tôi chỉ ì ạch bám theo sau với công việc của một nhân viên kiểm tra cước phí vận chuyển hàng. Giá như ngày xưa tôi được dạy về cách làm thế nào để lãnh đạo một doanh nghiệp nhỏ đi đến thành công, có lẽ giờ đây tôi đã làm được nhiều điều hơn hẳn!”. Rõ ràng Chuck rất thông minh nhưng anh ta đã không biết sử dụng trí thông minh của mình một cách đúng hướng để thành công trong kinh doanh.<br /><br />Tại sao một số người đặc biệt thông minh nhưng vẫn thất bại?<br /><br />Bao nhiêu năm nay, tôi chơi khá thân với một người có đầy đủ tố chất của thiên tài, một bộ óc siêu việt, người thuộc Phi Beta Kappa. Mặc dù có trí thông minh bẩm sinh tuyệt đỉnh nhưng anh ấy lại là một trong số người ít thành đạt nhất mà tôi biết. Anh ấy có một công việc tàm tạm (vì sợ gánh trách nhiệm); chưa từng kết hôn (vì e ngại trước viễn cảnh của hàng loạt cuộc hôn nhân phải kết thúc tại toà án); chỉ có vài người bạn (vì mọi người đều phát ngán khi chơi với anh ấy). Anh ấy cũng chẳng bao giờ chịu bỏ tiền đầu tư vào bất cứ một lĩnh vực nào (vì lo sợ sẽ mất tiền). Thay vì sử dụng bộ óc thiên tài của mình để tìm ra con đường dẫn đến thành công, người đàn ông này lại dùng nó để đưa ra những lập luận chứng minh mọi việc rồi sẽ chẳng đi đến đâu.<br /><br />Chính vì anh ấy để cho ý nghĩ tiêu cực khống chế bộ não của mình nên rốt cuộc hầu như chẳng làm được gì, chẳng cống hiến được gì cho xã hội. Chỉ cần một chút thay đổi trong thái độ hay trong cách suy nghĩ, anh ấy sẽ làm nên nhiều điều vĩ đại, hữu ích. Anh ấy sở hữu một bộ não có thể đem lại thành công vang dội, nhưng lạị thiếu sức mạnh ý chí.<br /><br />Tôi xin kể thêm một câu chuyện khác về một người bạn mà tôi quen thân đã khá lâu. Anh ấy được tuyển vào quân đội ngay sau khi nhận được bằng tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu New York. Suốt ba năm trong quân ngũ, anh ấy đã làm được gì? Không trở thành một sĩ quan, cũng chẳng phải một chuyên viên huấn luyện nhân sự. Trong ba năm liền anh ấy chỉ lái xe tải. Tại sao? Bởi vì trong đầu anh ấy luôn ngập đầy những suy nghĩ ngạo mạn một cách tiêu cực về đồng đội lính tráng (“Mình giỏi hơn họ nhiều”), về các phương pháp rèn luyện của quân đội (“Chúng thật ngớ ngẩn”), về kỷ luật quân ngũ (“Những điều đó dành cho những kẻ ngờ nghệch, không phải cho mình"), để rồi tự đay nghiến bản thân (“Mình thật là ngu ngốc khi không thể tìm được cách thoát khỏi cực hình này”).<br /><br />Những người như anh ta rồi sẽ chẳng được ai tôn trọng. Tất cả những gì anh ta học được đều trở nên vô ích. Chính thái độ tiêu cực đã vô tình biến anh ta thành một kẻ tầm thường.<br /><br />Hãy nhớ rằng, để giải quyết vấn đề thì cách bạn sử dụng trí thông minh quan trọng hơn nhiều so với lượng trí thông minh bạn có. Ngay cả một tiến sĩ cũng không phải là ngoại lệ của nguyên tắc cơ bản này.<br /><br />Vài năm trước tôi trở thành bạn thân của Phil F., giám đốc nghiên cứu tiếp thị của một công ty quảng cáo danh tiếng và anh ấy luôn đảm nhiệm tốt vị trí của mình.<br /><br />Có phải Phil thành công nhờ cào “một bộ óc siêu việt” không? Hoàn toàn không! Thực ta Phil gần như chẳng biết gì về phương pháp nghiên cứu hay các phép toán thống kê. Anh ấy chưa từng tốt nghiệp đại học (mặc dù tất cả nhân viên dưới quyền anh ấy đều là cử nhân). Phil chẳng bao giờ tỏ ra mình am tường tất cả mọi thứ. Vậy, điều gì đã giúp Phil kiếm được trên 30.000 đô-la một năm, trong khi không có một cấp dưới nào của anh ấy đạt đến 10.000 đô-la?<br /><br />Câu trả lời thật đơn giản: Phil là một “kỹ sư con người”. Anh ấy biết tạo cảm hứng cho mọi người trong công việc, đặc biệt những khi họ rơi vào thất vọng hay chán nản. Phil luôn sống hết mình và biết cách khơi dậy lòng đam mê, nhiệt tình nơi người khác. Anh ấy hiểu những gì khiến mọi người e ngại, và anh ấy thật lòng yêu quý họ.<br /><br />So với một người có chỉ số IQ cao hơn, Phil đáng giá gấp nhiều lần, không phải vì trí tuệ mà vì anh ấy đã biết sử dụng tư duy như thế nào.<br /><br />Ông ấy giải thích: “Không phải vì họ kém thông minh. Nếu họ thiếu khả năng tư duy, chúng tôi đã không nhận họ vào ngay từ đầu. Cũng không phải vấn đề học phí, vì mọi người đều trang trải được cho việc học của mình. Vấn đề nằm ở thái độ. Chắc ông sẽ ngạc nhiên khi biết rằng có rất nhiều bạn trẻ bỏ học chỉ vì không thích thầy giáo, không thích các môn phải học, hay không thích bạn bè cùng lớp”.<br /><br />Nếp nghĩ tiêu cực chính là lý do làm cho cánh cửa dẫn đến những vị trí quản lý, điều hành cấp cao lại đóng chặt trước không ít các nhân viên trẻ. Không phải khả năng tư duy mà chính thái độ cáu kỉnh, tiêu cực, coi thường người khác đã níu chân họ lại. Như một chuyên viên cấp cao, thâm niên đã tâm sự với tôi: “Rất ít khi chúng tôi từ chối một người trẻ tuổi chỉ vì anh ta thiếu năng lực, mà thường do thái độ thiếu tích cực của anh ta”.<br /><br />Tôi đã từng nán lại một công ty bảo hiểm để tìm hiểu vì sao 25% số nhân viên đứng đầu lại bán được 75% tổng khối lượng bảo hiểm, trong khi 25% số nhân viên kém nhất chỉ đóng góp 5% mà thôi.<br /><br />Để tìm ra câu trả lời, người ta đã rất trân trọng kiểm tra hàng ngàn hồ sơ các nhân và phát hiện ra rằng: giữa những người này không hề có sự khác biệt quá lớn nào về trí lực về bẩm sinh cả. Mặt khác, sự cách biệt về giáo dục cũng không giải thích tại sao họ có khả năng bán hàng khác nhau. Cuối cùng, người ta khám phá ra sự khác biệt lớn nhất giữa một người thành công và một người thất bại nằm ở thái độ, khả năng kiểm soát và điều khiển suy nghĩ của bản thân. Những người giỏi nhất thường nhiệt tình, yêu quý mọi người xung quanh, và không phải lo lắng đến mức ám ảnh.<br /><br />Thực ra, tính cách bẩm sinh mà chúng ta được nhận từ lúc sinh ra, chúng ta khó lòng hoán đổi hoàn toàn, song chúng ra vẫn có thể tạo ra sự thay đổi trong cách sử dụng tri thức. Tri thức sẽ trở thành sức mạnh, nếu chúng ta sử dụng chúng một cách hợp lý. Chứng bệnh “đổ lỗi cho trí lực” thường đi liền với một số suy nghĩ sai lầm về tri thức. Chúng ta thường nghe mọi người nói tri thức là sức mạnh. Nhưng nhận định này chỉ đúng một phần, và chỉ dừng ở mức tiềm năng. Tri thức chỉ trở thành sức mạnh thực sự khi được sử dụng đúng cách, đúng mục đích.<br /><br />Khi được hỏi “Một dặm tương đương với bao nhiêu bộ?”, nhà bác học Einstein đã trả lời: “Tôi không biết. Tại sao tôi phải nhồi vào đầu mình những con số mà tôi có thể dễ dàng tìm thấy ở bất cứ một cuốn sách tham khảo phổ thông nào!”. Einstein quả thực đã dạy chúng ta một bài học đáng giá. Ông luôn tin rằng mọi việc sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng ta sử dụng trí óc để suy nghĩ, chứ không phải để làm nhà kho chứa những sự thật hiển nhiên.<br /><br />Henry Ford đã từng một lần kiện báo Chicago Tribune vì tội phỉ báng khi họ gọi ông là kẻ ngu dốt. Ford bảo họ: “Các ông hãy chứng minh xem!”. Để đáp trả, tờ báo yêu cầu Ford trả lời vài câu hỏi đơn giản như: “Benedict Arnold là ai?”; “Cuộc chiến tranh Nam – Bắc diễn ra khi nào?” và một vài câu khác nữa. Vì không được đi học từ nhỏ nên hầu như Ford chẳng trả lời được câu nào. Cuối cùng, Ford tuyên bố: “Tôi không thể trả lời được, nhưng chỉ cần 5 phút thôi, tôi sẽ tìm ra một người có thể trả lời tất cả”. Henry Ford chưa từng quan tâm đến những thông tin đó. Nhưng ông biết những điều mà một giám đốc điều hành cấp cao cần phải biết: đó là khả năng tìm kiếm và xử lý thông tin quan trọng hơn nhiều, so với việc sử dụng bộ óc như một nhà kho để lưu trữ tất cả mọi thứ.<br /><br />Một người chứa đầy trong đầu những kiến thức sách vở, thực sự họ đáng giá bao nhiêu? Vài ngày trước đây, tôi đã có một buổi tối thú vị bên một người bạn. Anh ấy hiện đang là giám đốc một doanh nghiệp sản xuất, tuy mới thành lập nhưng tốc độ phát triển rất nhanh và gặt hái được nhiều thành công. Trong lúc nói chuyện, chúng tôi tình cờ chuyển ti-vi sang một trong những game show truyền hình được ưa thích nhất. Người chơi trong chương trình hôm đó trả lời được rất nhiều câu hỏi ở các lĩnh vực khác nhau, nhưng phần lớn chúng đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Sauk hi anh ta trả lời xong một câu hỏi vớ vẩn gì đó về một ngọn núi ở Argentina, nguwoif bạn tôi hỏi: “Anh nghĩ tôi sẽ trả cho anh chàng này bao nhiêu, nếu anh ta làm việc cho tôi?”<br /><br />Tôi tò mò: Bao nhiêu?<br /><br />“Ừm. Tôi sẽ trả đúng 300 đô-la, không hơn không kém một xu! Không phải 300 đô-la một tuần hay một tháng đâu, mà là một đời! Chắc anh ngạc nhiên lắm nhưng thực ra tôi đã tính ký rồi. Vị chuyên gia này của chúng ta không biết cách tư duy. Khả năng của anh ta chỉ là thu nhập là lưu trữ kiến thức trong bộ não của mình mà thôi. Thực chất, anh ta chẳng khác gì một cuốn bách khoa toàn thư “sống”. Với 300 đô-la, tôi hoàn toàn mua được một cuốn bách khoa toàn thư tốt. Có lẽ 300 đô-la cũng….còn quá cao, bởi thực tế là chúng ta có thể tra cứu đến 99% những điều anh chàng này biết trên google.com hầu như hoàn toàn miễn phí". Anh nói tiếp: “Tôi muốn các cộng sự của mình phải là những người biết cách giải quyết vấn đề, biết sáng tạo và tìm ra những ý tưởng mới. Họ phải biết ước mơ, sau đó biến ước mơ thành hành động cụ thể. Chỉ một người biết tư duy mới có thể cùng tôi kiếm tiền, còn một người chỉ biết đọc và lưu trữ mọi thức trong đầu thì thực dự chẳng thể làm nên trò trống gì”<br /><br />Ba cách chữa trị căn bệnh “đổ lỗi cho trí lực” <br />Đừng bao giờ đánh giá thấp trí tuệ của mình, và cũng đừng bao giờ đánh giá quá cao trí thông minh của người khác. Hãy nhớ là không bao giờ được hạ thấp bản thân. Hãy quan tâm đến những gì bạn có, khám phá những khả năng còn tiềm ẩn trong con người bạn. Hãy nhớ rằng trí thông minh của bạn nhiều ít không quan trọng bằng việc bạn sử dụng nó như thế nào. Hãy sử dụng trí tuệ của mình một cách có ích, thay vì chỉ mãi lo lắng xem mình có thông minh hay không. <br />Mỗi ngày hãy tự nhắc nhở: “Thái độ mà bạn thể hiện quan trọng hơn nhiều so với trí thông minh bạn có”. Dù trong công việc hay cuộc sống hay cuộc sống thường ngày, hãy luôn suy nghĩ tích cực. Hãy cố gắng tìm ra những lý do để chứng minh bạn có thể làm được việc, thay vì bạn không thể. Hãy luôn giữ vững và phát huy tinh thần: “Tôi sẽ chiến thắng”, sử dụng trí thông minh của mình một cách hữu ích, sáng tạo để tìm ra con đường đi tới thành công, đừng để nó dẫn bạn đến thất bại. <br />Hãy nhớ rằng khả năng tư duy đáng giá hơn rất nhiều khả năng thu nhập và lưu trữ kiến thức. Hãy sử dụng bộ não tư duy và phát triển những ý tưởng sáng tạo, để tìm ra con đường mới hơn, hợp lý hơn – bất luận bạn đang làm việc gì. Hãy luôn tự hỏi bản thân: “Ta đang sử dụng trí tuệ của mình để làm nên lịch sử, hay chỉ đơn giản là đang sử dụng nó để ghi lại lịch sử do những người khác lập nên?” <br /><br />3. “Ôi, chẳng ích lợi gì đâu, tôi đã già quá rồi/tôi còn quá trẻ”<br /><br />Đổ lỗi cho tuổi tác là một chứng bệnh khiến bạn cảm thấy tuổi tác của mình không phù hợp để làm bất cứ việc gì, bạn e ngại phải chuốc lấy thất bại. Căn bệnh này thường có hai loại rất dễ nhận biết: hoặc “Tôi đã già quá rồi” hoặc “Tôi còn quá trẻ”.<br /><br />Chắc hẳn bạn đã từng nghe hàng trăm người ở những độ tuổi khác nhau biện minh cho sự kém cỏi của mình như thế. Thật đáng ngạc nhiên khi nhận ra hầu như chẳng có mấy người thấy mình “đúng độ tuổi” để làm một việc gì đó. Cũng thật đáng tiếc, cái cớ này đã khiến hàng trăm hàng nghìn người để vuột mất những cơ hội quý giá. Khi cơ hội đến, họ cứ đinh ninh quá già hay quá trẻ nên không dám nắm lấy, thậm chí họ chẳng thèm bận tâm đến việc thử bắt tay một lần xem sao. Suy nghĩ 'Tôi già quá rồi' là dạng phổ biến nhất của căn bệnh đổ lỗi cho tuổi tác. Căn bệnh này lan truyền theo những con đường tinh vi, rất khó nhận biết. Gần đây, một chương trình ti-vi đưa tin về một nhà quản lý cấp cao bị mất việc sau khi công ty của ông ấy sáp nhập với một công ty khác. Ông ấy liên tục tìm việc suốt mấy tháng trời, nhưng không nơi nào nhận ông vào làm cả. Cuối cùng, sau khi đã quá chán nản và mệt mỏi, ông tự nhủ: “Thôi, đã đến tuổi này thì mình nghỉ ngơi cũng được rồi”. Các vở kịch và bài báo viết về chủ đề: “Tại sao bạn lại thất bại ở tuổi 40?” rất được ưa thích, bởi vì chủ đề đó rất hấp dẫn đối với những tâm hồn đang lo lắng kiếm tìm một lời bào chưa cho bản thân mình.<br /><br />Kiểm soát căn bệnh “đổi lỗi cho tuổi tác”?<br /><br />Căn bệnh này hoàn toàn có thể chữa khỏi. Vài năm trước, khi đang tiến hành một chương trình đào tạo bán hàng, tôi đã tìm ra phương thuốc hữu hiệu không những chữa khỏi mà còn có tác dụng ngăn ngừa, giúp bạn phòng tránh được căn bệnh này. Trong số người tham gia chương trình đào tạo, có một học viên tên là Cecil. Năm đó Cecil 40 tuổi. Anh ta mong muốn thay đổi và hoàn thiện mình hơn để có thể trở thành đại diện của một công ty sản xuất, nhưng anh lại nơm nớp mình có phần lớn tuổi. Một lần Cecil bảo với tôi: “Mãi đến giờ, tôi vẫn chưa làm được điều gì hay ho cả, có lẽ phải bắt đầu mọi thứ từ con số 0. Nhưng tôi đã 40 rồi, tôi đào đâu ra thời gian để bắt đầu lại mọi việc”. Trong những lần trò chuyện với Cecil về tuổi tác, tôi luôn nhắc nhở anh ấy: “Anh sẽ già, nếu như lúc nào anh cũng nghĩ mình đã già!”. Nhưng lời khuyến cáo ấy hầu như chẳng mang lại kết quả gì (Bất cứ lúc nào khi nghe như vậy, người ta cũng sẽ đáp lại: “Tôi thực sự cảm thấy mình già rồi”). Cuối cùng, tôi tìm ra một cách, thử đem áp dụng với Cecil. Một hôm, sau buổi đào tạo, tôi đến gần anh và hỏi: “Cecil này, theo anh, thời gian làm việc hiệu quả nhất của một đời người là khi nào?” Cecil im lặng suy nghĩ rồi trả lời: “Tôi đoán là khi anh ta ở vào độ tuổi 20” “Tốt. Thế theo anh, khi nào thì người ta không thể tiếp tục làm việc tốt được nữa?” Anh ấy trả lời: “Nếu luôn khoẻ mạnh, chí thú với công việc, người ta có thể làm việc tốt đến năm 70 tuổi hoặc hơn thế nữa”. Tôi tiếp lời: “Hãy cứ xem những điều anh vừa nói là đúng. Như vậy, thời gian một người có thể làm việc tốt là khoảng 50 năm – một nửa thế kỷ đúng không? Cecil này, bây giờ anh 40 tuổi. Vậy anh đã sử dụng hết bao nhiêu năm làm việc hiệu quả trong đời mình rồi?” Cecil đáp: “Hai mươi.” “Vậy anh còn bao nhiêu năm nữa?” “Ba mươi.” “Đúng vậy, Cecil ạ. Nói cách khác, anh còn chưa tận dụng hết một nửa khoảng thời gian mà anh có thể làm việc tốt cơ mà, anh chỉ mới dùng hết 40% thôi.”<br /><br />Giờ đây, Cecil hiểu rằng không phải tuổi tác, mà chính thái độ tiêu cực về tuổi tác mới là trở ngại lớn trên con đường đi đến thành công của anh. Hãy tự cứu mình ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực vè tuổi tác, rồi bạn sẽ nắm bắt được nhiều cơ hội tốt mà từ trước đến nay bạn vẫn cho là không thể. Hàng chục năm qua, một người họ hàng của tôi từng trải qua nhiều công việc khác nhau: bán hàng, tự kinh doanh, làm việc trong ngân hàng, nhưng anh ấy vẫn chưa tìm ra công việc mà mình đam mê nhất. Cuối cùng, anh ấy kết luận: có một điều anh ấy muốn làm hơn bất cứ việc gì khác, đó là trở thành một chính khách. Nhưng khi nghĩ đến điều đó, anh e ngại mình đã già. Ở tuổi 45, anh còn phải chịu trách nhiệm với ba đứa con, trong khi vẫn chưa dành dụm được tiền bạc. Thật đáng mừng, anh ấy hạ quyết tâm: “45 tuổi hơn hơn nữa chẳng phải là vấn đề với mình. Mình sẽ trở thành thống đốc”. Dù chẳng có gì ngoài niềm tin mạnh mẽ, 5 năm sau, anh ấy được bổ nhiệm làm Thống đốc bang Illinois. Từ đó, cùng với các cộng sự của mình, anh đã hoàn thành vai trò thống đốc một cách hoàn hảo. Sau đó, tôi có dịp nói chuyện với người đàn ông này. Anh ấy bảo: “Anh biết không, nếu 5 năm trước, lúc 45 tuổi, tôi không đưa ra quyết định đứng đắn ấy thì có lẽ suốt phần đời còn lại, tôi chỉ biết nhìn thời gian trôi qua, sống một cuộc đời buồn bã, chán chường mà thôi. Bây giờ tôi cảm thấy khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực và nhiệt tình hệt như lúc còn đôi mươi vậy”. Quả thật trông anh ấy trẻ hơn tuổi rât nhiều. Khi bạn đã xua tan được những lo lắng tuổi già, một cách tự nhiên, bạn sẽ cảm nhận trong mình sức trẻ và niềm lạc quan vô tận. Đánh bại được nỗi sợ hải tuổi già, nghĩa là bạn đã tự tăng thêm tuổi đời cũng như thành công như mình. Một đồng nghiệp cũ của tôi ở trường đại học, Bill, cũng là một mình chứng thú vị về khả năng đẩy lùi hoàn toàn chứng bệnh “đổ lỗi cho tuổi tác”. Bill tốt nghiệp Đại học Harvard vào những năm 1920. Sau 24 năm miệt mài với công việc môi giới chứng khoán nhưng không dành dụm được bao nhiêu, anh chợt nhận ra mình muốn trở thành một giáo sư đại học. Bạn bè khuyến cáo anh sẽ phải trải qua những chương trình học tập, không khéo anh sẽ kiệt sức. Nhưng Bill quyết tâm đạt được mục tiêu, anh ghi danh vào Đại học Illinois khi 51 tuổi. Bôn năm sau, anh tốt nghiệp. Hiện nay Bill là Trưởng khoa Kinh tế học của một trường đại học khoa học xã hội và nhân văn danh tiếng. Anh ấy rất hạnh phúc. Bill thường cười nói: “Tôi vẫn còn 1/3 số năm sung sức nữa cơ đấy!”. Luôn nghĩ mình già là một căn bệnh dẫn đến thất bại. Hãy đánh bại nó, đừng để nó cản đường bạn đến với thành công.<br /><br />Vậy, khi nào một người được xem là quá trẻ?<br /><br />Suy nghĩ “Tôi còn quá trẻ” cũng gây ra nhiều hậu quả đáng tiếc. Khoảng một năm trước đây, anh bạn Jerry 23 tuổi đến tìm tôi xin lời khuyên về một vấn đề đang khiến cậu bận lòng. Cậu ấy là một chàng trai tốt và tài giỏi. Trước đó Jerry từng là lính dù, sau khi xuất ngũ, cậu thi đậu vào trường đại học. Trong lúc học, Jerry vẫn kiếm tiền nuôi vợ con mình với công việc của một nhân viên bán hàng cho một công ty kho bãi và vận chuyển lớn. Cậu tỏ ra xuất sắc cả trong công việc lẫn trong học tập tại trường. Nhưng ngày hôm đó Jerry đến gặp tôi với tâm trạng lo lắng. Cậu ấy nói: “Thưa Tiến sĩ Schwartz, tôi đang gặp một vấn đề khó nghĩ. Hiện công ty đang đề nghị bổ nhiệm tôi vào vị trí giám đốc bán hàng. Nếu chấp nhận, tôi sẽ có tám nhân viên dưới quyền”. Tôi hồ hởi: “Chúc mừng cậu,thật là một tin tốt lành. Nhưng sao trông cậu lại có vẻ lo lắng thế?”<br /><br />Cậu ấy trả lời: “Đúng vậy, vì tám người dưới quyền quản lý đều lớn tuổi hơn tôi. Người già nhất hơn tôi những 21 tuổi, còn người trẻ nất cũng hơn tôi 7 tuổi, ông nghĩ tôi có nên nhận vị trí đó không? Liệu tôi có làm nổi không?”<br /><br />“Jerry này, khi tổng giám đốc công ty có ý định bổ nhiệm cậu vào vị trí này, chắc chắn ông ấy đã tin cậu có đủ năng lực. Nếu không, ông ấy đã chọn người khác. Hãy luôn ghi nhớ ba điều, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Điều thứ nhất, đừng bận tâm đến tuổi tác. Trên đồng ruộng, một chú bé sẽ trở thành một người đàn ông, nếu chứng minh được là mình có khả năng đảm đương những việc mà những người đàn ông trưởng thành thường làm. Tuổi tác lúc đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều này cũng đúng với cậu. Chỉ cần cậu chứng minh mình đủ khả năng đảm nhiệm chức vụ giám đốc bán hàng thì cậu đã đủ tuổi để làm việc đó rồi. Điều thứ hai, đừng lạm dụng quyền hành. Hãy luôn tôn trọng các nhân viên thuộc cấp, hãy lắng nghe họ. Hãy khiến họ cảm thấy đang làm việc trong một tập thể ăn ý, chứ không phải làm việc cho một kẻ độc tài. Nếu làm được như thế, họ sẽ hợp tác tốt với cậu thay vì toan tính chống lại cậu. Điều thứ ba, hãy tập làm quen với đội ngũ nhân viên dưới quyền lớn tuổi hơn mình. Không ít nhà lãnh đạo ở nhiều lĩnh vực khác nhau thường trẻ hơn những người mà họ đang quản lý. Vì thế hãy quen với việc đó, Jerry ạ. Và hãy nhớ rằng, tuổi tác không phải là trở ngại, trừ phi cậu chấp nhận cho nó cản bước mình.” Hiện nay mọi chuyện với Jerry đang diễn ra tốt đẹp. Cậu ấy thích ngành kinh doanh vận tải và đang có kế hoạch thành lập công ty riêng trong vài năm tới. Sự ít tuổi chỉ biến thành trở ngại khi nào người trẻ tự ràng buộc mình vào mặc cảm như thế. Bạn thường nghe đến những công việc đòi hỏi sự trưởng thành nhất định, như môi giới chứng khoán hay bán bảo hiểm. Thật vô lý nếu lòng tin của một nhà đầu tư lịa đặt cược vào tuổi tác: bạn buộc phải còn trẻ hay đạt đến một độ tuổi nhất định. Điều quan trọng nằm ở chỗ bạn nắm rõ về công việc của mình đến mức nào. Nếu bạn đã nắm rõ công việc và hiểu rõ những người xung quanh, bạn hoàn toàn đủ trưởng thành, chin chắn, đủ kinh nghiệm để đảm nhiệm việc đó. Rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy họ bị ghìm lại chỉ vì họ còn ít tuổi. Hiện nay, có một thực tế là trong các công ty vẫn còn những người lười biếng và không đáng tin cậy, họ cản trở con đường phía trước của bạn bằng cách vin vào lý do tuổi tác hoặc một vài lý do vào đó. Tuy nhiên, những người thực sự quan tâm đến sự phát triển của công ty sẽ không làm như vậy. Họ sẽ giao cho bạn những công việc phù hợp nhất. Hãy thể hiện cho mọi người biết bạn đủ khả năng, lạc quan, tích cực, và khi đó sự năng động trẻ trung của bạn sẽ trở thành một lợi thế.<br /><br />Nói tóm lại, phương thuốc để chữa trị bệnh đổ lỗi cho tuổi tác là:<br /><br />Hãy nhìn nhận vấn đề tuổi tác một cách tích cực. Hãy luôn nghĩ “Tôi vẫn còn trẻ” chứ không phải “Tôi đã già rồi”. Hãy luôn phóng tầm mắt tới những chân trời mới, tăng thêm sự nhiệt tình cũng như sức trẻ cho chính mình. <br />Hãy thử tính xem bạn còn bao nhiêu thời gian để làm việc hiệu quả. Hãy nhớ rằng một người 30 tuổi vẫn còn 80% thời gian làm việc hiệu quả ở phía trước. Và một người 50 tuổi vẫn còn đến 40% và cũng là khoảng thời gian sung sức nhất trong cuộc đời. Cuộc sống thực ra dài hơn mọi người thường nghĩ nhiều. <br />Hãy dành thời gian sắp tới làm những gì bạn thực sự mong muốn. Mọi thứ sẽ chỉ là quá muộn, nếu như bạn cứ đắm mình vào dòng suy nghĩ bi quan “tôi chậm mất rồi”. Hãy ngừng ngay suy nghĩ: “Lẽ ra tôi nên bắt đầu từ mười năm trước”. Đó là suy nghĩ của những kẻ thất bại. Thay vào đó, hãy lạc quan nghĩ rằng “Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, còn rất nhiều thời gian ở phía trước”. Đó mới là cách suy nghĩ của những người thành đạt <br /><br />4. “Trường hợp của tôi khác lắm. Tôi toàn gặp những chuyện kém may mắn”<br /><br />Gần đây tôi có nghe một kỹ sư công chánh bàn luận về vấn đề an toàn giao thông trên các tuyến cao tốc. Anh ấy cho biết mỗi năm có đến 40.000 người tử vong vì tai nạn. Điểu quan trọng nhất, mà anh ấy muốn làm rõ trong bài nói chuyện, là thực ra không hề có điều được gọi “tai nạn”. Cái mà chúng ta quen gọi “tai nạn giao thông” chỉ là thất bại của con người, hoặc của máy móc, hoặc cả hai mà thôi. Những gì vị chuyên viên này nêu ra đã chứng minh cho một điều mà các nhà thông thái ở mọi thời đại thường nói: Mọi thứ đều có nguyên do của nó. Không có gì xảy ra mà không có nguyên nhân cả. Do đó, những việc liên quan đến con người cũng không nằm ngoài nguyên tắc này. Hầu như mỗi ngày trôi qua, ít nhất một lần bạn nghe thấy ai đó kêu ca về sự kém may mắn của mình. Cũng hiếm có ngày nào bạn không nghe thấy ai đó khăng khăng cho rằng thành công của một người nào đó chỉ dựa vào may mắn. Tôi xin nêu ra vài ví dụ minh chứng về cách con người đầu hàng căn bệnh “đổ lỗi cho vận may” này như thế nào.Vài ngày trước, tôi được ba uỷ viên ban quản trị trẻ tuổi mời đi ăn trưa. Chủ đề của cuộc nói chuyện hôm đó là George C, một anh bạn trong nhóm vừa mới được thăng chức lên vị trí cao hơn. Trước câu hỏi “Vì sao George lại được bổ nhiệm vào vị trí đó?”, ba người nó đã đưa ra hàng loạt lý do, nào là may mắn, nào là nhờ thân thế do vợ anh ta bợ đỡ cấp trên của anh ta…Họ đã lôi tất cả mọi thứ có thể nghĩ ra để làm lý do, ngoại trừ sự thật. Sự thật đó rất đơn giản: George là người xứng đáng hơn cả. Anh ấy luôn chăm chỉ, hoàn thành tốt các công việc được giao với hiệu quả cao hơn hẳn so với những người khác. Tôi biết các vị lãnh đạo của công ty đã dành khá nhiều thời gian để cân nhắc xem ai trong số bốn người là thích hợp nhất cho vị trí đó. Ba người bạn đang vỡ mộng của tôi lẽ ra nên hiểu rằng, các vị lãnh đạo cấp cao không bao giờ chọn vị trí quản lý quan trọng bằng cách rút thăm may mắn.<br /><br />Lần khác, tôi có dịp nói chuyện về sự nghiêm trọng của căn bệnh “đổ lỗi vận may” với người quản lý bán hàng của một công ty sản xuất dụng cụ và máy móc. Anh ấy tỏ ra rất hào hứng với chủ đề này và kể cho tôi nghe về những kinh nghiệm của bản thân. “Tôi chưa từng nghe đến khái niệm về căn bệnh này, nhưng đó thực sự là một trong những vấn đề khó khăn nhất mà những người quản lý bán hàng phải đối mặt. Vừa mới hôm qua thôi, ở công ty tôi xảy ra một việc có thể là minh chứng tuyệt vời cho những điều ông đang nói. Vào khoảng 4 giờ chiều, John – một trong những nhân viên bán hàng của chúng tôi – đem về một đơn đặt hàng dụng cụ máy móc trị giá 112.000 đô-la. Lúc đó trong văn phòng còn có một nhân viên bán hàng khác. Doanh số bán hàng của anh này luôn thấp. Nghe thấy John thông báo tin vui, anh ta không giấu được sự ganh tị khi mở lời chúc mừng miễn cưỡng: “Chúc mừng John, anh lại gặp may nữa rồi”. Vậy đó, anh chàng nhân viên kém cỏi này không chịu thừa nhận một sự thật là chẳng có mối liên quan nào giữa sự may mắn và đơn đặt hàng lớn mà John đã giành được cả. John đã phải kiên trì “đặt quan hệ” với khách hàng ròng rã vài tháng trước đó, đã phải thức trắng nhiều đêm liền để tìm ra những lập luận về mặt tài chính, thậm chí còn nhờ các kỹ sư lắp ráp thiết bị sơ bộ để thuyết phục khách hàng về mặt lợi ích kỹ thuật. John không hề gặp may, chính việc lên kế hoạch chu đáo và triển khai kế hoạch một cách bền bỉ mới là may mắn.<br /><br />Hãy giả định người ta dùng may mắn để cải tổ hãng General Motors. Nếu may mắn là nhân tố quyết định ai làm gì, lở vị trí nào thì tất cả các doanh nghiệp Mỹ sẽ phá sản. Nếu General Motors được cải tổ hoàn toàn dựa trên cơ sở may mắn, khi đó, nếu muốn tìm chọn ban quản trị của công ty, người ta cứ việc ghi họ tên của tất cả nhân viên vào trong một cái thùng để bốc thăm! Cái tên đầu tiên được lấy ra sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị, và cứ tiếp tục như thế cho đến những chức danh thấp nhất trong công ty. Nghe có vẻ ngớ ngẩn phải không nào? Vâng. Đó thường gọi là cách giải thích mọi thứ bằng sự may mắn.<br /><br />Bạn có thể chế ngự căn bệnh “đổ lỗi vận may” bằng hai cách sau:<br /><br />Chấp nhận quy luật nhân quả. Hãy suy xét kỹ lưỡng về sự may mắn mà bạn cho rằng ai đó đang có được, bạn sẽ nhận ra họ thành đạt vì họ có sự chuẩn bị, biết lên kế hoạch và có quyết tâm hướng tới thành công. Đồng thời, hãy nhìn lại sự kém may mắn mà ai đó đang gặp phải. Hãy quan sát và phân tích cặn kẽ để nhận ra những nguyên nhân rõ ràng dẫn đến hậu quả. Những người thành công học được nhiều điều từ sự thất bại. Trái lại, những kẻ tầm thường chẳng biết rút ra cho mình một kinh nghiệm gì ngoài sự đổi lỗi. <br />Đừng trở thành một người chỉ biết mơ mộng. Đừng để mỗi ngày trôi qua vô ích chỉ để mơ mộng về một con đường thành công mà không cần nỗ lực. Chúng ta không thể thành công chỉ dựa vào may mắn. Thành công đến từ thái độ làm việc chăm chỉ và khả năng áp dụng những nguyên tắc một cách kiên trì. Đừng mong chờ may mắn sẽ giúp bạn thăng tiến, đưa bạn đến vinh quang hay có được những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Thay vào đó, hãy tập trung vào việc hoàn thiện và phát triển bản thân mình để trở thành người chiến thắng.<ul>
</ul>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-68260845472357217932017-02-03T15:09:00.001-08:002019-03-12T06:11:20.399-07:00Chương 1 - Phần 2: KHAI THÔNG SỨC MẠNH NIỀM TINSau đây là ba gợi ý giúp bạn nắm bắt và khai thông sức mạnh niềm tin của mình: <br /><br />1. Hãy luôn hướng tới thành công thay vì chỉ nghĩ đến thất bại.<br /><br />Dù trong công việc hay cuộc sống thường ngày, hãy luôn để tâm trai bạn ngập đầy những suy nghĩ tích cực. Mỗi khi phải đối mặt với khó khăn, hãy tự tin nghĩ rằng.”Tôi sẽ vượt qua”, chứ không phải “Có lẽ không làm nổi”. Mỗi khi phải cạnh tranh với một ai khác, hãy nghĩ “Tôi chẳng thua kém gì những người giỏi nhất”, chứ không phải: “Tôi sẽ bị họ bỏ xa mất thôi”. Khi cơ hội đến, hãy tin: “Tôi làm được”, chứ đừng bao giờ nghĩ “Tôi không thể”. Hãy dành cho ý nghĩ “Tôi sẽ thành công” có được một vị trí thường trực trong tâm trí bạn. Chính việc suy nghĩ tích cực giúp bạn lập nên các kế hoạch cụ thể và khả thi để đi đến thành công. Ngược lại, việc suy nghĩ tiêu cực chỉ khiến bạn lởn vởn với những điều sẽ mang lại thất bại mà thôi.<br /><br />2. Hãy tự nhắc nhở mỗi ngày rằng bạn còn rất nhiều khả năng tiềm ẩn mà chính mình chưa khám phá hết được<br /><br />Những người thành đạt không phải là siêu nhân. Thực ra họ chẳng có phép màu gì cả. Họ chỉ là những con người bình thường. Họ thành công không phải nhờ trí tuệ siêu việt, cũng không phải nhờ may mắn, mà bởi vì họ luôn biết cách khơi dậy và giữ vững niềm tin vào bản thân, tin vào những điều đang làm. Chính vì thế, hãy nhớ một điều: Đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân mình.<br /><br />3. Hãy nghĩ đến và tin tưởng vào những điều lớn lao<br /><br />Bạn càng tin tưởng vào bản thân bao nhiêu thì thành công bạn đạt được càng rực rỡ bấy nhiêu. Nếu chí hướng đến những mục tiêu nhỏ bé, bạn sẽ chỉ gặt được những thành quả cỏn con. Hãy đặt ra cho mình những mục tiêu lớn lao, rồi bạn sẽ đạt được những thành công vang dội. Đặc biệt, bạn nên nhớ rằng: thực hiện những ý tưởng và kế hoạch lớn lao không hề khó khăn hơn – thậm chí có đôi lúc còn đơn giản hơn – so với việc thực hiện những ý tưởng hay kế hoạch nhỏ bé.<br /><br />Trong một cuộc hội thảo của các nhà lãnh đạo cấp cao, chủ tịch Tập đoàn General Electric, ông Ralph J.Cordiner nói: “Bất cứ ai khao khát được ngồi vào vị trí lãnh đạo – dù chỉ vì lợi ích của anh ta hoặc mong mỏi cống hiến cho công ty – đều cần có một quyết tâm cao độ để không ngừng tự hoàn thiện bản thân. Không ai có thể “cưỡng bức” một người hãy cố gắng. Việc anh ta thăng tiến hay thụt lùi, chỉ bản thân anh ta quyết định mà thôi. Điều này đòi hỏi thời gian, công sức và cả sự hy sinh của mỗi cá nhân. Không ai có thể cố gắng hộ người khác”.<br /><br />Nhận định của Cordine được đặt trên nền tảng thực tế. Chúng ta hãy cùng xem xét kỹ hơn. Những người đã thành đạt trong các ngành quản trị kinh doanh, bán hàng, kỹ thuật, trong lĩnh vực tôn giáo, văn chương, biểu diễn hay bất cứ một ngành nào khác, tất cả đều lập ra cho mình một kế hoạch tự phát triển bản thân sáng suốt, hợp lý và liên tục.<br /><br />Bất kỳ một kế hoạch rèn luyện nào cũng đều phải đạt được ba mục tiêu – đó cũng là những điều mà cuốn sách này hướng tới. Thứ nhất, định rõ nội dung những việc cần làm. Thứ hai, vạch ra được phương thức để thực hiện. Thứ ba, kế hoạch đó cần phải trải qua những phép thử khắt khe nhất và phải chứng minh được là thực sự hiệu quả.<br /><br />Quan điểm và cách làm của những người thành đạt sẽ giúp bạn thiết kế một chương trình tự rèn luyện bản thân với nội dung hợp lý nhất. Làm thế nào những người thành danh có thể sắp xếp được cuộc sống và công việc? Làm thế nào mà họ có thể vượt qua những khó khăn trở ngại? Họ tư duy như thế nào? Điều gì đã khiến họ vượt lên hẳn những người bình thường khác và được mọi người nể trọng?<br /><br />Còn cách thức để thực hiện chương trình tự rèn luyện bản thân ấy? Qua từng chương trong cuốn sách này, bạn sẽ thu thập được hàng loạt những chỉ dẫn cụ thể về những việc cần làm. Hãy thử áp dụng và tự mình kiểm nghiệm.<br /><br />Kết quả ra sao? Tôi dám chắc với bạn: việc áp dụng một cách hợp lý chương trình được giới thiệu trong cuốn sách này sẽ mang đến cho bạn những thành quả mà bạn không ngờ đền! Hãy xây dựng kế hoạch của bạn theo từng bước như cuốn sách gợi ý. Thành quả đến với bạn có thể là sự nể trọng nhiều hơn từ phía các thành viên trong gia đình, hoặc sự ngưỡng mộ từ bạn bè và đồng nghiệp. Bản thân bạn cũng sẽ cảm thấy mình có ích hơn, có địa vị cao hơn trong xã hội. Thành quả đó cũng gồm cả mức thu nhập khá hơn, và đương nhiên là một mức sống tốt hơn.<br /><br />Quá trình tự rèn luyện do bạn quyết định hoàn toàn. Sẽ không có ai đứng bên cạnh nhắc nhở bạn phải làm gì và làm như thế nào. Cuốn sách này sẽ đưa ra cho bạn những chỉ dẫn hợp lý, nhưng chỉ có bạn mới hiểu rõ bản thân mình mà thôi. Chỉ có bạn mới tự đánh giá được sự tiến bộ của bản thân. Và, cũng chỉ có bạn mới có thể đưa ra những điều chỉnh cần thiết. Tóm lại, bạn cần rèn luyện liên tục để vươn tới những mục tiêu ngày càng cao hơn.<br /><br />Thực ra, bạn luôn có sẵn “một phòng thí nghiệm” với đầy đủ phương tiện để học hỏi và làm việc. Đó chính là cuộc sống là những người xung quanh bạn- cung cấp nhiều ví dụ sinh động, thực tế nhất về mọi loại hành vi của con người. Bạn chính là nhà khoa học trong phòng thí nghiệm của mình, những điều bạn được ở đây là vô tận. Điều đáng nói hơn là bạn không phải mua bất kỳ thứ gì, chẳng phải thuê hay trả bất kỳ một loại phí tổn nào. Bạn có thể thoải mái sử dụng phòng thí nghiệm đó theo ý mình.<br /><br />Với hẳn một phòng thí nghiệm của riêng mình, bạn sẽ làm những việc như tất cả các nhà khoa học khác: quan sát và thử nghiệm.<br /><br />Bạn có ngạc nhiên không, nếu biết rằng hầu hết mọi người không hiểu rõ tại sao họ lại có cách cư xử như hiện nay. Bởi hầu hết họ đều không học cách quan sát. Một trong những mục đích quan trọng nhất của cuốn sách này là giúp bạn tự học cách quan sát, phân tích và thấu hiểu những hành động của con người. Đôi khi, bạn sẽ muốn tự đặt ra cho mình những câu hỏi như: “Tại sao người này quá giàu có trong khi người kia làm quần quật mới đủ ăn?”, “Tại sao có người có rất nhiều bạn bè, trong khi người khác chỉ có vài người bạn?”, hay “Tại sao mọi người vui vẻ chấp nhận những gì một người nào đó nói với họ, trong khi lại bỏ ngoài tai lời người khác, mặc dù họ nói hệt như thế?”.<br /><br />Một khi biết cách quan sát, bạn sẽ học được nhiều bài học vô cùng giá trị từ cuộc sống quanh bạn.<br /><br />Dưới đây là hai gợi ý đặc biệt có thể giúp bạn trở thành người quan sát tinh tế. Hãy chọn một người thành đạt và một người chỉ có những thành tích vụn vặt mà bạn biết. Hãy quan sát và đối chiếu xem họ đã thực hiện được bao nhiêu nguyên tắc trong cuốn sách này. Khi quan sát những ví dụ đối lập nhau như vậy, bạn sẽ biết cách áp dụng linh hoạt và khôn ngoan những chỉ dẫn được trình bày nơi đây.<br /><br />Từ mỗi con người thành đạt xung quanh bạn, bạn sẽ học được những bài học khác nhau dẫn đến thành công và áp dụng một cách có điều chỉnh sao cho phù hợp nhất với bạn và sau đó biến chúng thành thói quen. Càng luyện tập nhiều, những thói quen đó sẽ càng sớm trở thành bản chất thứ hai (bên cạnh bản chất bẩm sinh) của bạn.<br /><br />Ví dụ sau đây sẽ cho bạn thấy rõ hơn nữa chương trình này hữu ích đến mức nào. Đa số chúng ta đều có một vài người bạn hay vài người bà con yêu thích trồng cây, và không dưới một lần chúng ta nghe họ hào hứng nói rằng: “Thật là thú vị khi nhìn những cây chúng ta trồng lớn lên mỗi ngày. Hãy thử quan sát xem chúng hấp thụ chất dinh dưỡng và nước như thế nào. So với tuần trước, tháng trước, chúng mới lớn nhanh làm sao!”. Nhưng sự thú vị đó chẳng bằng một phần mười nếu so với hằng ngày, hàng tháng bạn được chứng kiến mình trở nên tự tin, có ích và thành công hơn- nhờ việc áp dụng chương trình tự kiểm soát suy nghĩ của bản thân!<br /><br />Không một điều gì khác trong cuộc sống này giúp bạn trở nên thoải mái bằng những lúc bạn biết mình đang đi trên con đường dẫn tới thành công. Và cũng trên con đường đó, không có một trở ngại nào khác lớn hơn chính bản thân bạn.<br />LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-79817801014290454562017-02-02T08:46:00.000-08:002019-03-12T06:12:23.518-07:00Dám nghĩ lớnLợi ích của việc đọc sách là rất rõ. Tuy vậy, lợi ích thực sự lớn lao khi biết chắt lọc. Từ hôm nay, tôi sẽ trích đăng lại từng phần, từ đầu đến cuối mỗi quyển sách mà tôi đã đọc và thấy nó thực sự hay.<br />.......................................................................................<br /><br />Mục lục<br /><br />Chương 1: Thành công bắt nguồn từ niềm tin ở bản thân<br /><br />Chương 2: Căn bệnh "tự bào chữa" - mầm móng của thất bài<br /><br />Chương 3: Xây dựng sự tự tin và xóa bỏ nỗi sợ hãi<br /><br />Chương 4: Suy nghĩ đột phá<br /><br />Chương 5: Suy nghĩ và mơ ước sáng tạo<br /><br />Chương 6: Bạn nghĩ bạn là người như thế nào bạn sẻ là người thế đó<br /><br />Chương 7: Kiểm soát môi trường xung quanh: Phấn đấu thành người giỏi nhất<br /><br />Chương 8: Thái độ đúng đắn-đồng minh giúp bạn đi đến thành công<br /><br />Chương 9: Suy nghĩ đúng đắn về người khác<br /><br />Chương 10: Thói quen hành động<br /><br />Chương 11: Chuyển bại thành thắng<br /><br />Chương 12: Hãy đặt ra mục tiêu để giúp bạn tiến về phía trước<br /><br />Chương 13: Hãy suy nghĩ như một nhà lãnh đạo xuất sắc<br /><br /> ........................................................................................<br /><br /><br /> Chương 1 - Phần 1<br /><br />THÀNH CÔNG BẮT NGUỒN TỪ NIỀM TIN Ở BẢN THÂN<br /><br />Thành công chính là đạt được thành quả như mong đợi, chinh phục được mục tiêu đã đề ra. Đó có thể là sự giàu có về mặt vật chất như sở hữu một ngôi nhà đẹp, tận hưởng những kỳ nghỉ thú vị, có được sự an toàn về mặt tài chính và khả năng dành những điều kiện học tập tốt nhất cho con cái. Cũng có thể đó là sự dồi dào của những giá trị tinh thần như quyền lãnh đạo, sự ngưỡng mộ và tôn trọng của những người xung quanh, dù trong tổ chức, gia đình hay ngoài xã hội. Thành công giúp giải tỏa mọi âu lo, sợ hãi, thất vọng hay cảm giác bị thất bại, đồng thời giúp ta thêm tự tin, hài lòng về bản thân và luôn tìm thấy hạnh phúc trong cuộc sống. Không những vậy, người thành công còn có thể mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn cho những người đang cần đến sự trợ giúp của họ.<br /><br />Ai cũng mong muốn được thành công, được tận hưởng những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống. Không ai thích phải luồn cúi, sống một cuộc đời tẻ nhạt và cũng không ai muốn mình trở nên thấp kém hoặc trở thành những con dân hạng hai.<br /><br />Từ Kinh thánh, chúng ta có thể tìm thấy nhiều quan niệm rất gần gũi với thực tiễn trong việc tạo dựng thành công – tựu trung đều nhấn mạnh rằng: niềm tin có thể giúp chúng ta làm được những điều tưởng chừng như không thể. Hãy tin và thực sự tin là mình có thể đạt được những điều bản thân chưa từng làm, rồi ta sẽ làm được. Nhiều người không dám tin rằng họ có thể, và thế là họ chẳng đạt được điều gì cả!<br /><br />Đôi khi chúng ta nghe ai đó nói: “Thật vớ vẩn khi nghĩ rằng con người có thể dịch chuyển cả ngọn núi chỉ bằng câu nói ‘Núi ơi, hãy dời đi’.”Đơn giản chỉ vì ta cho rằng đó là điều không thể. Có lẽ những người nói câu “Núi ơi, hãy dời đi” đã nhầm lẫn giữa niềm tin với sự mơ tưởng. Rõ ràng chúng ta không thể chỉ ước mà có thể di chuyển được ngọn núi. Hay chúng ta không thể chỉ ước mà có được một căn hộ cao cấp. một ngôi nhà có năm phòng ngủ, ba phòng tắm hay một mức thu nhập có thể đưa mình vào tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Và chúng ta cũng không thể chủ ước mà ngồi được vào vị trí lãnh đạo.<br /><br />Nhưng nếu có niềm tin, chúng ta có thể làm được tất cả. Chúng ta có thể đạt được thành công nếu tin rằng mình sẽ thành công.<br /><br />Sức mạnh của niềm tin không có gì là ma thuật hay bí ẩn cả. Niềm tin, tức thái độ “Tôi-tin-là-tôi-có-thể”, luôn lan tỏa một sức mạnh, khơi dậy những khả năng tiềm ẩn và tiếp thêm nghị lực cho ta. Khi bạn tin rằng tôi có-thể-làm-được thì cách-thức-thực-hiện sẽ xuất hiện.<br /><br />Có không ít bạn trẻ bắt đầu một công việc mới mỗi ngày trên khắp thế giới. Mỗi người đều "mơ ước” một ngày nào đó, mình sẽ vươn đến đỉnh cao của sự nghiệp. Điều đáng tiếc là phần lớn những bạn trẻ này lại chưa tin hẵng vào bản thân mình. Chính nếp nghĩ “tôi-không-thể” đã hạn chế khả năng sáng tạo và khiến họ không tìm ra được con đường thích hợp để vươn lên. Đây là lề thói suy nghĩ thường thấy ở những người “bình thường”.<br /><br />Tuy nhiên, vẫn có một số ít bạn trẻ dám tin rằng họ sẽ thành công. Họ bắt tay vào công việc bằng một thái độ tích cực: “Tôi đang-vươn-đến-đỉnh-cao đây!”.<br /><br />Và với niểm tin lớn lao ấy, họ đã thành công. Bằng suy nghĩ không-gì-là-không-thể, những người trẻ này quan sát và học hỏi cách làm việc của thế hệ đi trước. Họ tìm hiểu cách tiếp cận vấn đề, cách ra quyết định cũng như thái độ làm việc của những người thành đạt. Thật vậy, bí quyết cần-phải-thực-hiện-như-thế-nào luôn đến với những ai tin rằng mình có thể làm được.<br /><br />Hai năm trước, một cô gái trẻ mà tôi quen quyết định mở một công ty chuyên kinh doanh nhà lưu động. Khi ấy cô nhận được rất nhiều lời khuyên rằng cô không nên - và cũng không thể - làm việc đó.<br /><br />Với khoản tiết kiệm chưa đến 3.000 đô-la, mọi người khuyên cô ấy từ bỏ ý định bởi số vốn đầu tư tối thiểu để kinh doanh nhà lưu động lớn gấp nhiều lần khoản vốn ít ỏi kia.<br /><br />Mọi người khuyên: “Cô hãy nhìn xem, thị trường bây giờ cạnh tranh gay gắt đến mức nào. Trong khi đó, cô chẳng có kinh nghiệm gì nhiều trong việc kinh doanh nhà lưu động, nói chi đến điều hành cả một doanh nghiệp”<br /><br />Nhưng cô gái trẻ ấy vẫn tràn đầy niềm tin vào bản thân, tin vào khả năng thành công của công việc kinh doanh này. Cô thừa nhận là mình thiếu vốn, thiếu kinh nghiệm, và mức độ cạnh tranh trong ngành này đang ngày càng khốc liệt hơn.<br /><br />Nhưng cô vẫn quả quyết: “Qua tìm hiểu, tôi nhận thấy ngành kinh doanh nhà lưu động đang ngày càng phát triển. Không những vậy, sau khi nghiên cứu thị trường, tôi tin mình có thể làm tốt công việc kinh doanh này hơn bất cứ ai. Ắt hẳn tôi sẽ mắc phải một số sai lầm nào đó, nhưng tôi sẽ đi đến thành công nhanh thôi”. Và cô đã thực hiện đúng như lời mình nói. Cô hầu như chẳng gặp chút khó khăn nào trong việc huy động vốn. Niềm tin tuyệt đối vào sự thành công đã giúp cô chiếm được lòng tin của hai nhà đầu tư. Với niềm tin tuyệt đối đó, cô gái đã làm được “điều không thể” – cô đã thuyết phục được một công ty chế tạo nhà lưu động cho cô một hạn mức cung cấp mà không phải trả tiền trước.<br /><br />Cô cho biết: “Năm ngoái doanh thu bán hàng của chúng tôi đạt 1 triệu đô-la”.Cô hy vọng năm tới sẽ đạt được hơn 2 triệu đô-la.<br /><br />Niềm tin, một niềm tin mãnh liệt, sẽ thúc đẩy chúng ta suy nghĩ đến cùng để tìm ra phương hướng, phương tiện và phương pháp thực hiện. Chỉ khi bạn tin vào chính mình thì người khác mới có thể đặt niềm tin vào bạn!<br /><br />Chẳng mấy ai dám nghĩ rằng chỉ cần có niềm tin là sẽ làm được mọi việc. Nhưng bất cứ người nào có niềm tin mạnh mẽ vào bản thận, chắc chắn họ sẽ đạt được thành công. Ngay sau đây tôi sẽ kể một câu chuyện để minh chứng cho khả năng “làm nên những điều tưởng không thể” của cong người. Đó là câu chuyện về một công ty xây dựng cầu đường nhà nước, nơi một người bạn của tôi đang làm việc, thuộc một bang vùng trung tâm phía bắc Hoa Kỳ.<br /><br />Người bạn đó kể: “Tháng trước, công ty chúng tôi gửi thông báo đến nhiều nơi cho biết chúng tôi đang cần tìm một đối tác thích hợp để đảm nhiệm việc thiết kế tám cây cầu thuộc một dự án xây dựng quốc lộ. Kinh phí xây cầu là 5 triệu đô-la. Doanh nghiệp thiết kế sẽ nhận thù lao trị giá 4% hợp đồng, tương đương với 200.000 đô-la.<br /><br />Tôi đã trao đổi với 21 công ty có khả năng thiết kế dự án đó. Bốn công ty mạnh nhất không ngần ngại quyết định nộp hồ sơ dự thầu, 17 công ty còn lại đều có quy mô khá nhỏ( mỗi công ty chỉ có từ 3 đến 7 kỹ sư). Chính vì thế, chúng tôi không lấy làm ngạc nhiên khi 16 trong số 17 công ty đó chấp nhận đứng ngoài cuộc chơi. Họ xem qua dự án và lắc đầu: ‘Dự án này quá lớn đối với chúng tôi’.<br /><br />Tuy nhiên, công ty còn lại trong số 17 công ty nhỏ ấy, với vỏn vẹn 3 kỹ sư, sau khi nghiên cứu dự án đã khẳng định: Chúng tôi có thể làm được! Chúng tôi sẽ nộp hồ sơ dự thầu ngay.<br /><br />Họ đã nộp hồ sơ và đã được chọn.<br /><br />Chỉ những ai dám tin mình có thể làm được những việc tưởng chừng bất khả thi thì mới cáng đáng được công việc! Trái lại, những người thiếu niềm tin thì chẳng bao giờ đạt được gì cả. Niềm tin cho ra sức mạnh để thực hiện mọi điều dù khó khăn nhất.<br /><br />Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, niềm tin có thể giúp ta làm được nhiều việc lớn hơn cả dịch chuyển một ngọn núi. Chẳng hạn như trong thám hiểu vũ trụ, yếu tố quan trọng nhất, cũng là yếu tố cần thiết nhất, chính là niềm tin vào khả năng nhân loại có thể làm chỉ được khoảng không bao la ấy. Nếu không có niềm tin vững chắc vào khả năng con người du hành trong không gian, các nhà khoa học đã không thể có đủ lòng dũng cảm, niềm đam mê và sự nhiệt tình để biến điều đó thành sự thật. Trong việc đối diện với ung thư cũng vậy, niềm tin vào khả năng chữa khỏi căn bệnh nan y này đã tạo động lực lớn lao giúp con người tìm ra nhiều pháp đồ điều trị. Hoặc vào trước năm 1994, người ta bàn luận xôn xao chung quanh việc xây dựng đường hầm xuyên biển Manche nối liền nước Anh với lục địa Châu Âu, dài trên 50km, với e ngại đố là một dự án viển vông. Quả thực, dự án xuyên biển Manche được khởi đầu với không ít sai lầm, nhưng cuối cùng đã thành công vào năm 1994, trở thành đường hầm dưới biển dài nhất thế giới. Chính niềm tin kiên trì là động lực quang trọng dẫn đến sự ra đời của đương hầm biển Manche, mà Hiệp hội Kỹ Dân dụng Mỹ gọi đó là một trong bảy kỳ quan thế giới hiện đại.<br /><br />Niềm tin vào những thành quả tốt đẹp chính là động lực, là sức mạnh giúp con người sáng tạo ra những tác phẩm văn học để đời, những vở kịch kienh điển hay những phát minh khoa học vĩ đại. Không chi đối với cá nhân, niềm tin mãnh liệt vào tương lai còn là một nhân tố quan trọng luôn ẩn chứu sau thành công của các doanh nghiệp lớn, các tổ chức chính trị hay tôn giáo tên tuổi. Có thể khẳng định: niềm tin thực sự là yếu tố cơ bản và cần thiết để vươn tới thành công.<br /><br />Hãy tin tưởng vào thành công, rồi bạn sẽ thành công!<br /><br />Trong nhiều năm qua, tôi đã nghe không ít người tâm sự về thất bại của họ, không chỉ trong kinh doanh mà cả trong các lĩnh vực, ngành nghề khác. Họ đưa ra vô vàn lý do hay những lời bào cho thất bại của mình. Tôi nhận ra trong lời bào chữa ấy, bao giờ cũng xuất hiện những suy nghĩ kiểu như “Thực tình, tôi đã không nghĩ việc này có thể thành công” hoặc “Ngay trước khi bắt tay vào việc, tôi đã không thực sự tin rằng mình sẽ thành công”, hoặc “Tôi không lấy gì làm bất ngờ khi việc đó không thành công”.<br /><br />Những suy nghĩ kiểu này chính là biểu hiện của thái độ tiêu cực: “Được-tôi-sẽ-thử-xem-sao-nhưng-tôikhông-nghĩ-là-sẽ-thành-công”….Chính vì thế, hầu hết không thể đạt được mục tiêu của mình. Sự hoài nghi, ngờ vực vào bản than, nỗi lo lắng sẽ thất bại và thái độ không thực sự khao khát thành công chính là nguyên nhân dẫn đến hầu hết mọi thất bại.<br /><br />Vẫn còn hoài nghi thì vẫn còn thất bại.<br /><br />Thành công chỉ đến với nhưng ai tin tưởng hoàn toàn vào chiến thằng sau cùng.<br /><br />Gần đây, một nữ văn sĩ trẻ có tâm sự với tôi về những tham vọng của cô trong sự nghiệp cầm bút của mình. Khi nhắc đến một cây bút nổi tiếng trên văn đàn, “Ôi, ông ấy là một cây bút quá đỗi tài hoa, tôi có mơ cũng chẳng bao giờ được như thế đâu”<br /><br />Thái độ của cô gái trẻ ấy khiến tôi vô cùng thất vọng, bởi lẽ tôi biết khá rõ về nhà văn mà chúng tôi đang nói tới. Ông ấy chỉ là một nhà văn bình thường như mọi nhà văn khác, nhưng ông ấy xuất sắc hơn người khác ở sự tự tin. Ông ấy luôn tin rằng mình là một trong số những người giỏi nhất, vì thế ông suy nghĩ và hành động theo cách của người giỏi nhất.<br /><br />Tôn trọng những người giỏi hơn mình là việc nên làm. Tuy nhiên, chúng ta chỉ nên học hỏi từ họ, chứ không nên tôn sùng quá mức. Hãy tự tin bạn cũng có thể vượt trội. Hãy tự tin bạn sẽ còn tiến xa. Những người không có niềm tin sẽ chỉ luôn là kẻ theo đuôi người khác.<br /><br />Hãy thử nhìn nhận vấn đề theo cách khác xem sao. Niềm tin giống như một cỗ máy tự động điều chình những gì ta sẽ đạt được trong cuộc sống. Hãy quan sát một người đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi cảnh sống tầm thường. Anh ta không tin mình đáng được nhận nhiều hơn, do đó, những gì anh ta nhận được thật ít ỏi. Anh ta không tin mình làm được việc gì to tát cả, và đúng là anh ta không thể. Anh ta không tin rằng mình quan trọng, bởi vậy những gì anh ta làm đều bị gắn cái mác “không quan trọng”. Dần dần, thái độ thiếu niềm tin vào bản thân sẽ thể hiện qua cách nói năng, đi đứng hay cách anh ta đối xử với mọi người xung quanh. Nếu không sớm xây dựng được niềm tin vào tương lai thì anh ta sẽ càng thụt lùi, ngày càng thấy mình nhỏ bé. Và trong mắt những người xung quanh, anh ta cũng sẽ ngày càng trở nên mờ nhạt hơn.<br /><br />Còn bây giờ, hãy đến với một người đang tự tin vươn tới thành công. Anh ta tin tưởng mình xứng đáng gặt hái được nhiều quả ngọt, quả nhiên anh ta gặt hái được không ít. Anh ta tin mình hoàn toàn càng đáng được những trọng trách lớn lao, và anh ta thực sự làm được. Mọi thứ anh ta làm, cách anh ta đối xử với mọi người, những suy nghĩ, quan điểm, tính cách, tất cả đều thể hiện rằng: “Anh ta thật nổi bật. Đó quả là một người quan trọng”.<br /><br />Mỗi cá nhân là sản phẩm từ ý chí của chính mình. Hãy tự tin vào bản thân, tin vào bản thân, tin vào những điều kiện kỳ diệu. Hãy lao vào cuộc chinh phục thành công với niềm tin tuyệt đối rằng bạn có thể. Chắc chắn bạn sẽ làm được.<br /><br />Vài năm trước, sau một buổi diễn thuyết trước giới doanh nhân tại Detroit, tôi có cơ hội trò chuyện với một người trong số họ. Anh ta chủ động đến gặp tôi, tự giới thiệu về mình và bày tỏ lòng ngưỡng mộ: “Tôi thực sự rất thích bài diễn văn của ông. Ông có thể dành cho tôi ít phút được không? Tôi rất muốn được chia sẻ với ông về những trải nghiệm của chính bản thân tôi”.<br /><br />Chúng tôi nhanh chóng tin được một quán cà-phê nhỏ. Trong khi chờ vài món ăn nhẹ, anh ta vào chuyện ngay:” Tôi rất tâm đắc với những điều ông đã trình bày tối nay. Nó rất giống với những điều tôi học được từ cuộc sống. Đó là hãy khiến ý chí hỗ trợ, thay vì cản trở chúng ta. Trước đây, tôi chưa từng kể cho ai nghe về cách tôi làm thế nào để có được cuộc song như ngày hôm nay, nhưng giờ tôi rất muốn chia sẻ với ông”.<br /><br />“Tôi rất sẵn lòng nghe đây.” – Tôi nói.<br /><br />“Vâng, mới chỉ 5 năm trước, tôi còn là một kỹ sư quan trong một xưởng chế tạo dụng cụ và khuôn cắt. Cuộc sống của chúng tôi cũng khá đầy đủ, tuy nhiên vẫn còn kém xa so với những gì mà tôi hằng mơ ước. Ngôi nhà quá nhỏ và cần có quá nhiều thứ phải sắm sửa nhưng chúng tôi lại không dủ tiền. Thật may là vợ tôi rất tuyệt vời, cô ấy chẳng hề phàn nàn hay kêu ca gì. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm nhận ở cô ấy toát lên vẻ cam chịu số phận. Tôi thực sự rất đau lòng mỗi khi tự nhìn lại, biết rằng mình đã không thể chăm lo tốt cho vợ và hai đứa con yêu quý”<br /><br />“Thế nhưng bây giờ mọi việc đã hoàn toàn khác trước”,<br /><br />Anh ấy hồ hởi kể tiếp. “Hiện chúng tôi đang sống trong một ngôi nhà mới rất đẹp trên mảnh đất rộng gần một héc-ta, ngoài ra còn có một ngôi nhà nhỏ cách đây 300km về phía bắc nữa. Chúng tôi không còn phải lo lắng chuyện tiền nong sao cho các con có thể theo học những trường đại học uy tín, vợ tôi cũng không còn phải áy náy mỗi khi sắm sửa cho mình vài bộ quần áo mới. Kỳ nghỉ hè tới, cả gia đình sẽ đi du lịch châu Âu. Bây giờ, chúng tôi mới thực sự cảm thấy mình đang sống”.<br /><br />Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ồ, làm sao tất cả những điều đó lại xảy ra được?”<br /><br />Anh từ tốn trả lời:”Vâng, những điều đó đang thực sựu xảy đến với tôi đấy. Đúng như lời ông tối nay, ‘Tôi đã cố gắng phát huy hết sức mạnh niềm tin của mình’. Năm năm trước, tôi tình cờ biết một xưởng chế tạo dụng cụ và khuôn cắt ở Detroit này đang tuyển người. Lúc đó, dù chúng tôi vẫn đang sống tại Cleveland nhưng tôi quyết định thử vận may của mình với hy vọng sẽ kiếm được một công việc mới có khoản thu nhập khá hơn. Tôi đến đây vào một tối Chủ nhật để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn vào ngày hôm sau.<br /><br /> Sau bữa tối, tôi ngồi một mình trong căn phòng của khách sạn và suy ngẫm. Chẳng hiểu sao, tôi bỗng thấy chán ghét bản thân mình. Tôi tự hỏi “Tại sao mình mãi chỉ là một anh kỹ sư quèn? Tại sai mình lại phải cố gắng để có được một công việc mà tương lai cũng chắc gì khấm khá hơn so với chỗ cũ?<br /><br />Chẳng hiểu điều gì xui khiến, tôi lấy ra một mảnh giấy và ghi họ tên của năm người tối biết rất rõ lâu nay. Họ đều là những người có được vị trí công việc và quyền lức hơn hẳn tôi. Hai người trong số đó là hàng xóm cũ của tôi. Sau một thời gian làm việc chăm chỉ, với mức lương khá, họ đã chuyển đến nơi ở khác tốt hơn. Hai người khác từng là ông chủ cũ của tôi, và người cuối cùng là ông ảnh rể tôi.<br /><br />Rồi tôi lại tự chất vấn bản thân: ngoài một công việc tốt hơn, nhưng người đó có gì hơn tôi chứ? Họ thông minh hơn tôi chăng? Hay ho hơn tôi về học vấn, về phẩm chất các nhân? Tôi ngầm so sánh và tự nhận thấy, về những mặt ấy, thực tình, họ chẳng hơn gì tôi cả.<br /><br />Nhưng rồi, tôi nhớ tới một phẩm chất để thành công mà người ta vẫn thường nhắc đến. Đó là sự tiên phong chủ động. Về điểu này, dù chẳng vui vẻ gì nhưng tôi buộc phải thừa nhận là mình kém xa những người bạn thành đạt này.<br /><br />Dù lúc đó đã nửa đêm, khoảng 3 giờ sáng, nhưng thật ngạc nhiên là tâm trí tôi vẫn hoàn toàn minh mẫn. Lần dầu tiên, tôi nhận ra điểm yếu của chính mình. Từ trước đến nay tôi đã luôn do dự, để rồi bao cơ hội tốt vuột khỏi tầm tay. Càng suy nghĩ, tôi càng hiểu ra một điểu: tôi không có được sự chủ động, bởi vì trong thâm tâm, tôi dã không dám tin mình xứng đáng có được nhiều thứ. Suốt cả đêm, tôi chỉ ngồi và suy ngẫm xem trong suốt thời gian qua, cảm giác qua, cảm giác mất tự tin ấy đã chi phối bản thân mình như thế nào. Những năm qua, tôi không hề tin tưởng hay động viên bản thân mà chỉ luẩn quẩn trong ý nghĩ mình chẳng thể làm nên trò trống gì. Lúc nào tôi cũng đánh giá thấp bản thân mình. Giờ đây, mọi điều trở nên sáng tỏ hơn bao giờ hết. Sẽ không ai trao tặng niềm tin cho tôi, nếu tôi không biết tin vào chính mình!<br /><br />Lúc ấy, ngay lập tức tôi quyết định,’Bao lâu này mình vẫn nghĩ sẽ mãi là một anh kỹ sư quèn mà thôi. Từ bây giờ mình không hạ thấp bản thân như vậy nữa. MÌnh xứng đáng được nhiều hơn thế’.<br /><br />Sáng hôm sau, tôi đến dự buổi phỏng vấn với sự tự tin cao nhất mà trước nay tôi chưa từng có. Trước buổi sáng đó, tôi chỉ hy vọng mình có đủ can đảm để yêu cầu mức lương cao hơn trước mọt chút, khoảng 750 đô-la, hay cao nhất cũng chỉ là 1000 đô-la. Nhưng giờ đây, sau một đêm dài suy nghĩ và ý thức được rõ hơn giá trị của bản thân, tôi đã không ngần ngại yêu cầu mức lương 3.500 đô-la. Và tôi đã được tuyển dụng.<br /><br />Sau hai năm nỗ lực làm việc, tôi đã tạo dựng được uy tín cho riêng mình. Tôi đã thể hiện và khẳng định với mọi người rằng rôi là một người các khả năng kinh doanh. Thế rồi tình hình hoạt động của công ty rơi vào suy thoái, trong bối cảnh đó giá trị của tôi càng được xem trọng hơn bao giờ hết, bởi tôi vốn được đánh giá là một trong những người có tài năng kinh doanh nhất trong ngành này. Sau đó, khi công ty được cải tổ, tôi nhận được một lượng cổ phiếu đáng kể cùng với mức lương cao hơn.”<br /><br />Đó là toàn bộ câu chuyện của người bạn tôi. Chẳng có gì bí ẩn cả. Điểm mấu chốt chính là việc anh ấy nhận ra một chân lý: Trước tiên hãy tin vào bản thân mình, rồi những điều tốt đẹp mới có thể bắt đầu đến với bạn.<br /><br />Thực ra, có thể ví tâm trí chúng ta như một “nhà máy sản xuất ý tưởng”. Nhà máy đó hoạt động không ngừng nghỉ, sản sinh ra vô số ý tưởng mỗi ngày.<br /><br />Nhà máy đó cùng lúc được điều hành bởi hai người quản đốc. Chúng ta tạm “tạo ra những suy nghĩ tích cực. Chuyên môn của ông là đưa ra những lý lẽ cho thấy chúng ta có đầy đủ năng lực, giải thích lý do tại sao chúng ta nên gánh lấy công việc và tin chắc chúng ta sẽ làm được.<br /><br />Trái lại, ông Thất bại chuyên sản xuất những suy nghĩ tiêu cực, những lý do cho thấy chúng ta không thể làm được hay những biểu hiện chỉ rõ chúng ta yếu kém đến mức nào. Chuyên môn của ông ta là tạo ra một chuỗi những ý nghĩ “tại-sao-chúng-ta-sẽ-thất-bại”<br /><br />Cả hai đều có khả năng nắm bắt mệnh lệnh của chúng ta rất nhanh. Để ra lệnh cho một trong hai người này, chúng ta chỉ cần ra dấu thật kín đáo. Nếu dấu hiệu đó mang tính tích cực, ông Chiến Thắng sẽ bắt tay ngay vào việc. Còn nếu dấu hiệu đó mang tính tiêu cực, ông Thất Bại sẽ bước tới<br /><br />Để hiểu rõ hơn về cách làm việc của hai ông quản đốc này, chúng ta thử xem xét ví dụ sau. Khi một ngày mới bắt đầu, bạn cho rằng: “Hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ đây”. Câu nói của bạn sẽ tác động đến ông Thất Bại và ông ta sẽ đưa đến cho bạn một loạt dẫn chứng để chứng minh rằng ngày hôm nay của bạn tồi tệ đến mức nào: thời tiết hôm nay quá nóng hoặc quá lạnh, công việc kinh doanh buôn bán chẳng ra sao, bạn có thể bị ốm, hay vợ bạn sẽ lại càu nhàu vì vài chuyện không đâu. Ông Thất Bại làm việc rất hiệu quả. Chỉ trong ít phút , ông đã thuyết phục được bạn rồi. Và hôm đó đúng là một ngày tệ hại, kể cả khi bạn chưa biết rõ nó sẽ diễn ra như thế nào.<br /><br />Nhưng nếu bạn cho rằng:” Hôm nay sẽ là một ngày tốt lành đây” thì ông Chiến Thắng sẽ bắt tay ngay vào việc. Ông ấy sẽ nhắc bạn: “Hôm nay là một nagyf tuyệt vời. Thời tiết thật dễ chịu. Bản cảm thấy mình thật hứng khởi, tràn đầy sinh lực, với niềm tin sẽ gặt được nhiều kết quả tốt trong công việc!”. Quả nhiên, hôm đó trở thành một ngày tốt lành của bạn.<br /><br />Bằng cách của mình, ông Thất Bại luôn gieo nỗi ám ảnh cho rằng bạn chẳng làm được gì cả, còn ông Chiến Thắng thì ngược lại. Ông Thất Bại luôn cố gieo vào đầu bạn sự lo ngại mình sẽ chuốc lấy thảm hại, trong khi đó, ông Chiến Thắng sẽ chứng minh bạn hoàn toàn có thể thành công. Ông Thất Bại luôn bày ra các lý lẽ, chứng cứ để chống lại một nhân vật nào đó, còn ông Chiến Thắng sẽ cho bạn thấy tất cả những ưu điểm đáng quý của người ấy.<br /><br />Rõ ràng là bạn giao cho bên nào nhiều việc hơn, bên đó sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu ông Thất Bại càng có nhiều việc để làm, ông ta sẽ ngày càng chiếm ưu thế trong tâm trí bạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chầy ông ta sẽ kiểm soát toàn bộ quá trình suy nghĩ của bạn. Khi đó mọi ý nghĩ đều trở nên tiêu cực.<br /><br /> Tốt nhất là bạn nên sa thải ngài Thất Bại ngay lập tức. Bạn không cần đến ông ta đâu. Chắc chắn bạn cũng không muốn ông ta lởn vởn quanh mình, suốt ngày lải nhải: bạn không thể làm nổi, bạn không có đủ khả năng, bạn sẽ thất bại thôi, hay đại loại như thế. Ông Thất Bại chẳng thể giúp bạn thành công được đâu, vì vậy, hãy tống cổ ông ta đi thôi!<br /><br />Hãy khiến ông Chiến Thắng luôn luôn bận rộn. Mỗi khi một ý nghĩ nào đó vụt lên trong đầu, hãy bảo ông ta làm việc. Ông ấy sẽ tìm ra cho bạn phương hướng để đi tới thành công. Hiện nay, tính trung bình cứ một ngày nước Mỹ lại đón nhận thêm 11.500 cư dân mới. Dân số tăng lên với tốc độ chóng mặt. Người ta dự đoán chỉ trong 10 năm tới, dân số Mỹ sẽ tăng thêm khoảng 35 triệu người, tương đương với tổng số dân hiện nay của năm thành phố lớn nhất Hoa Kỳ: NewYork, Chicago, Los Angeles, Detroit và Philadenphia. Hãy thử tưởng tượng xem lúc ấy tất cả mọi thứ sẽ ra sao. Những ngành nghề mới, những bước đột phá trong khoa học, những thị trường được mở rộng hơn so với trước – tất cả đều đưa đến nhiều cơ hội mới. Đó là tín hiệu tốt lành. Và đó là khoảng thời gian quý giá để sống hết mình!<br /><br />Hiện nay có một điều dễ thấy là nhu cầu về nhân lức cho các vị trí lãnh đạo đang rất lớn trong mọi ngành nghề, lĩnh vực. Những người sẽ đảm nhiệm các vị trí đó, không ai khác, chính là những người đã trưởng thành hay sắp trưởng thành. Rõ ràng bạn là một trong số đó.<br /><br /> Tuy nhiên, sự phát triển về mọi mặt của một quốc gia không có nghĩa rằng tất cả các cá nhân thuộc quốc gia đó đều thành đạt. Trong suốt một thời gian dài, nước Mỹ đã không ngừng đạt được những thành tựu đáng kể, cả về kinh tế lẫn chính trị, văn hoá, xã hội. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, bạn cũng thấy có đến hàng triệu, hàng chục triệu người đã nỗ lức nhưng không thành công. Hai thập niên qua, những cơ hội làm giàu mở ra ngày càng nhiều nhưng phần đông dân chúng vẫn bị vướng trong cái vòng luẩn quẩn của một cuộc sống tầm thường. Đa số họ đắm chìm trong lo lắng, sợ hãi và sống qua ngày với cảm giác mình thuộc hàng thứ yếu, không được xã hội đánh giá cao, cứ than thở mình không thể làm được những điều mình những phần thưởng xoàng xĩnh, những hạnh phúc tầm thường mà thôi.<br /><br />Những người khôn ngoan là những người biết tận dụng cơ hội, biến họ thành lợi thế cho riêng mình. Họ luôn có quyết tâm cao độ và biết làm thế nào để hướng suy nghĩ của mình tới thành công. Tôi thực sự tin bạn là một trong số đó. Còn nếu không, bạn được như bây giờ chỉ là do may mắn mà thôi, và bnaj cũng chẳng cần bận tâm đến những điều đúng đắn trong cuốn sách này.<br /><br />Hãy tự tin tiến về phía trước. Cánh cửa dẫn đến thành công chưa bao giờ rộng mở đến thế. Hãy dõng dạc tuyên bố bạn là một trong số người sẽ thành công và sẽ đạt được những gì mình mong muốn trong cuộc sống.<br /><br />Dù đây mới chỉ là bước khởi đầu để đi tới thành công, nhưng lại chính là bước cơ bản nhất mà bạn không thể bỏ qua. Thật vậy đấy!<br /><br />Hãy tin tưởng vào bản thân mình, hãy tin bạn có thể thành công <br />LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-31489703614872618272016-12-20T18:45:00.000-08:002016-12-20T18:45:04.306-08:0010 lời khuyên tài chính giúp bạn đổi đờiBạn hãy tiêu tiền để kiếm tiền, thay vì giấu chúng trong tài khoản, và phải đặt mục tiêu trở thành người siêu giàu để có thêm động lực.<br /><br /><b>1. Đặt mục tiêu siêu giàu</b><br /><br />Bạn không chỉ cần giàu, mà phải là siêu giàu. Các doanh nhân cần ngừng nghĩ về việc kiếm được 80.000 USD hay 800.000 USD đi. Hãy nghĩ đến hàng triệu USD, khoảng 20 triệu USD cũng được. Doanh nhân là những người đặt tiền của mình vào chỗ rủi ro để sinh ra nhiều tiền hơn nữa. Họ rất cần phải định nghĩa lại "nhiều tiền hơn" là gì. (Grant Cardone - triệu phú tự thân kiêm tác giả sách nổi tiếng của Mỹ)<br /><br /><b>2. Chỉ đầu tư khi lợi nhuận gấp 5</b><br /><br />Một số nhà đầu tư có quá nhiều tiền đến mức thúc giục các doanh nhân khởi nghiệp tiêu tiền để tăng quy mô. Nhưng lời khuyên của tôi là: cứ huy động tiền từ họ đi, nhưng đừng dùng nó cho đến khi anh biết 1 đôla có thể đẻ ra 5 đôla. Còn nếu không đạt được mức lợi nhuận này, anh tốt nhất nên tiết kiệm đề phòng rủi ro đi. (Tim Draper - nhà sáng lập DFJ)<br /><br /><b>3. Tiêu tiền để kiếm tiền</b><br /><br />Tiền sinh ra là để tiêu. Thế nên đừng tuyệt vọng giữ nó lại như là của hiếm vậy. Làm thế, bạn sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội có thể giúp biến 1 USD thành 10 USD đấy. Hãy chọn cơ hội tốt nhất, quăng tiền vào và tận dụng thời cơ. Đừng giữ lại quá nhiều tiền. Vì tiền trong tài khoản chẳng có mấy công dụng đâu. Cứ tiêu đi và xem nó có thể mang về cho bạn những gì. (Barbara Corcoran - sáng lập The Corcoran Group và giám khảo show truyền hình khởi nghiệp Shark Tank).<br /><br /><b>4. Mua và giữ lại</b><br /><br />Hãy chia chiến lược tài chính của bạn làm đôi - dòng tiền dương và tài sản để nắm giữ trong dài hạn. Đừng lẫn lộn chúng như mọi người vẫn làm.<br /><br />Dòng tiền dương hằng tháng không nhất thiết phải quá nhiều. Nó chỉ cần đủ giúp bạn tồn tại và không khó khăn tài chính. Vì khi ấy, bạn có thể kiên nhẫn với tài sản nắm giữ trong dài hạn.<br /><br />Ví dụ, rất nhiều người mua nhà chỉ để bán sau đó ít lâu. Việc này cũng được thôi, nếu nghề chính của bạn là buôn bán bất động sản. Nhưng nếu hỏi Warren Buffett, cách thực sự để tạo ra của cải trong dài hạn, đối với bất động sản và với thị trường chứng khoán, chính là chiến lược "mua và giữ". (Tai Lopez - nhà đầu tư kiêm cố vấn tài chính Mỹ, hiện sở hữu một công ty trị giá hàng trăm triệu USD).<br /><br /><b>5. Đầu tư thật sớm</b><br /><br />Hãy học cách đầu tư sớm. Dành một phần thu nhập của bạn, đưa vào một tài khoản đầu tư với mức phí hằng tháng thấp. Phần lớn doanh nhân kiếm ra số tiền rất khá, nhưng chẳng bao giờ bắt chúng làm việc cho mình.<br /><br />Tôi chỉ làm việc vì tiền đến khi có thể dùng nó mua tài sản khác, và khiến tiền làm việc liên tục cho mình. Thu nhập thụ động là cách duy nhất để giàu có. Lợi nhuận cao không thay đổi được tương lai của bạn đâu. Chỉ có thu nhập thụ động, với tăng trưởng lợi nhuận ổn định, mới giúp bạn có đời sống cao mà thôi. (Com Mirza - CEO Fitness Expo Dubai)<br /><br /><b>6. Chấp nhận thay đổi</b><br /><br />Nếu không thay đổi, bạn sẽ không thể tồn tại trong thế giới kinh doanh liên tục biến chuyển này đâu. Không chỉ công nghệ mới, mô hình quảng cáo mới, mà chính mô hình kinh doanh cũng có thể đổi khác. Kodak đã không đổi mới. Betamax cũng vậy. Và họ đều phải nhận hậu quả. (Jay Georgi - nhà sáng lập Nadvia)<br /><br /><b>7. Xây dựng nền tảng trước</b><br /><br />Công thức của thành công là tập trung vào những thứ trước mắt. Bản chất của con người là ngại thay đổi, và tất cả chúng ta đều được lập trình để tránh lỗ. Chuyện lo sợ tương lai bất định là rất phổ biến với các doanh nhân. Chiến lược của tôi là tập trung từ cái nền tảng. Trong ngành xây dựng, tòa nhà của anh chỉ vững nếu có phần móng tốt.<br /><br />Theo kinh nghiệm của tôi, cung cấp giải pháp có thể trực tiếp giúp các nhân viên tiết kiệm hàng nghìn USD cũng là cách gián tiếp giúp các công ty tiết kiệm hàng triệu USD. Chúng tôi làm lợi cho mọi người một cách gián tiếp, bằng cách cải thiện tài chính cho bản thân và gia đình họ (Craig Lack - CEO ENERGI và nhà sáng lập Performance Based Health Plans).<br /><br /><b>8. Đầu tư vào con người</b><br /><br />Hãy tuyển dụng những người xuất sắc và phù hợp nhất cho công ty của bạn. Họ sẽ nối dài cánh tay cho bạn. Trả lương cao để tạo dựng được đội ngũ đó cũng không sao. Hãy đầu tư vào con người và đừng nghĩ nhỏ. Bạn chỉ có thể tăng trưởng nếu có những người phù hợp. Để đứng ở vị trí số một, bạn cần tuyển dụng và nuôi dưỡng những cá nhân số một. (Manny Khoshbin - Chủ tịch The Khoshbin Company).<br /><br />9. Nắm rõ các số liệu<br /><br />Các doanh nhân bẩm sinh rất nhiệt huyết và muốn thấy kết quả khả quan nhất có thể. Họ không cần khuyến khích. Tuy nhiên, họ không thường xuyên nắm rõ các số liệu. Họ quá tập trung vào kết quả, không thể nhìn được độ trễ thời gian và dòng tiền cần để duy trì hoạt động. Vì thế, họ cần đội kế toán thật giỏi để có thông tin chính xác, kịp thời và hiệu quả. Từ đó, những người này có thể ra các quyết định tốt, củng cố kỹ năng lãnh đạo và đạt thành công cuối cùng. (Roy McDonald - CEO OneLife).<br /><br /><b>10. Lạc quan về tài chính</b><br /><br />Hãy dành nhiều thời gian nhất có thể để thuyết phục bản thân rằng mình đã có đủ số tiền cần thiết, hoặc cần đưa công ty lên một tầm cao mới. Hãy lạc quan về tài chính cá nhân. Hãy tìm kế toán giỏi có thể giúp bạn hiểu các số liệu. Tài chính là một lĩnh vực khó nhằn, nhưng một kế toán giỏi sẽ giúp bạn hiểu chúng dễ dàng. (Katrina Palandri - đồng sáng lập AEG Investments).<br /><br />Hà Thu (theo Entrepreneur)LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-30111709885075710382016-12-03T19:17:00.003-08:002016-12-20T19:27:37.531-08:00Sự tích hoa hướng dươngCó một loài hoa rất đẹp, tròn trịa, rực rỡ như quả cầu lửa luôn quay nhìn về phía ánh bình minh mỗi sáng - Hoa Hướng Dương.<br />
<br />
Cách đây lâu rồi, chừng tháng năm nào không rõ, có một bộ tộc sống trong hang động từ thế hệ này sang thế hệ khác mà không màng đến thế giới bên ngoài.<br />
<br />
Một ngày nọ, có chàng trai trẻ vì tính tò mò, chàng không an phận như bao người khác mà muốn biết xung quanh có gì: chàng đi về phía xa nơi ở. Đi mãi, đi mãi. Chàng ăn bất cứ thứ gì khi đói, khát thì chàng uống những vũng nước bên đường hay há miệng hứng những giọt nước chảy xuống từ các vách đá. Dù mệt mỏi rã rời, dù bao lần thân thể chàng đẫm máu vì té ngã,...vẫn không làm chàng nản chí. Chân chàng cứ bước. Và rồi, chàng phát hiện rằng ở đằng kia có ánh sáng, thứ lần đầu tiên trong đời chàng nhận thấy, chàng nhìn rõ chính thân thể mình. Trái tim chàng đập mạnh. Chân chàng bước nhanh. Ánh sáng mỗi ngày mỗi tỏ. Và có một cảm giác mát lạnh trên cơ thể đầy mồ hôi đang chảy thành dòng.<br />
<br />
Ánh sáng ấy mờ, tỏ dần, biến mất.<br />
<br />
Xuất hiện, biến mất...<br />
<br />
Chàng đi mãi, đi mãi....và rồi - một bầu trời rộng lớn hiện ra trước mắt chàng. Chàng sung sướng thét to. Tiếng thét của chàng vang dội hang động đánh thức mọi người đang còn say giấc ngủ. Chàng gục xuống, mắt hướng về phía quả cầu vàng - nơi phát ra ánh sáng bình minh.<br />
<br />
Từ ngày chàng trai trẻ ra đi, cuộc sống của những người trong bộ lạc vẫn tiếp diễn, mọi người vẫn không chú ý đến sự biến mất của chàng trai cho đến khi tiếng thét của chàng. Những người trong bộ tộc quyết định đi tìm chàng. Họ đi về phía phát ra tiếng thét. Âm thanh vang vọng của chàng dẫn lối họ - Và rồi họ cũng đến được cửa động. Không thấy chàng trai đâu mà ngay đó là một loài hoa tròn như chiếc đĩa, nhiều cánh tỏa ra và luôn hướng về phía mặt trời vào mỗi sáng.<br />
<br />
Cũng như chàng trai kia, họ sung sướng với ánh sáng, với cái mát lạnh của không khí đất trời... và từ đấy họ không còn sống trong hang tối kia nữa.<br />
<br />
Và đó chính là khởi đầu của loài người văn minh ngày nay, luôn khám phá những điều mới lạ.<br />
<br />
Hành KhấtLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-82356963052549824002016-12-03T18:34:00.001-08:002016-12-20T19:39:02.070-08:005 bước thực hành để nuôi dưỡng hạnh phúcKhi theo đuổi hạnh phúc, chúng ta cố gắng bỏ qua và chống lại sự đau khổ. Nhưng điều này không giúp chúng ta có thể an lành hơn. Nếu biết cách chuyển hoá sự đau khổ, chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc đích thực.<br /><br />Ngày nay, chúng ta phiền não vì không thể xử lí những đau khổ bên trong và luôn tìm cách che đậy chúng. Trường học không dạy những người trẻ cách để xử lí những vấn đề nội tại. <br /><br />Chánh niệm là cách tốt nhất để giải quyết đau khổ, sống với giây phút hiện tại hay nhận biết được những điều đang xảy ra ngay tại lúc này. Chánh niệm giúp bạn nhận ra sự hiện diện của đau khổ trong bạn và thế giới. <br /><br />Thiền sư Thích Nhất Hạnh nêu ra 5 điều giúp bạn chuyển hoá đau khổ thành nặng lượng của hiểu biết và chữa lành, giúp chúng ta hạnh phúc.<br /><br /><b>1. Buông bỏ</b><br /><br />Bước đầu tiên để tạo ra niềm vui và hạnh phúc là biết buông bỏ. Chúng ta bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ. Sự buông bỏ thực sự cần thiết cho sự sống còn và hạnh phúc của chúng ta. Đôi khi bạn nghĩ, bằng cấp, tiền lương, nhà ở hay tình yêu rất quan trọng với hạnh phúc của bạn. Nhưng ngay cả khi bạn đã sở hữu những điều trên, đau khổ vẫn tiếp diễn. Đồng thời, bạn sợ rằng, nếu buông những thứ bạn đang có, tình hình sẽ tệ hơn, bạn sẽ đau khổ và không thể sống nổi. <br /><br />Nhìn sâu vào điều bạn đang sợ hãi, nó chính là trở ngại khiến bạn không thể hạnh phúc. Buông bỏ cần rất nhiều dũng cảm, nhưng một khi bạn làm được, hạnh phúc sẽ đến rất nhanh. Để nhận được hạnh phúc, bạn cần phải đánh đổi.<br /><br /><b>2. Gieo hạt giống tích cực</b><br /><br />Mỗi chúng ta đều có những hạt giống nằm sâu trong tiềm thức, nó có thể là địa ngục, cũng có thể là thiên đường. Chúng ta có thể hiểu biết, vui vẻ và làm việc thiện. Nhưng đa số chúng ta chỉ nghĩ đến đau khổ và chìm đắm trong nỗi buồn. Thực hành gieo hạt giống tích cực mỗi ngày để những điều tốt đẹp nảy mầm và vươn lên. <br /><br />Điều gì cũng có mặt đối lập. Nếu bạn có hạt giống kiểu căng, bạn cũng có hạt giống từ bi. Khi thực hành chánh niệm mỗi ngày, hạt giống từ bi sẽ mạnh mẽ và phát triển hơn. Chúng ta có thể lựa chọn sống tích cực và hạnh phúc hơn, bởi điều đó nằm trong tầm tay của bạn.<br /><br /><b>3. Niềm vui từ chánh niệm</b><br /><br />Chánh niệm giúp chúng ta kết nối với khổ đau để ôm ấp và chuyển hoá khổ đau, giúp chúng ta chạm vào những điều kì diệu của cuộc sống. Khi thực hành chánh niệm, bạn có thể chuyển hoá từng hơi thở thành hạnh phúc. Khi nhận biết thực tại, hạnh phúc sẽ đến sớm. Năng lượng tốt lành của chánh niệm khiến mọi hoạt động trong ngày của bạn đều là hạnh phúc.<br /><br /><b>4. Chánh định</b><br /><br />Chánh định được sinh ra từ chánh niệm, nó có sức mạnh để vượt qua và đốt cháy mọi phiễn não làm cho bạn đau khổ. Những lo ngại về tương lai sẽ luôn ở đó, khiến bạn mất kiểm soát bản thân bất kì lúc nào. Chúng ta có thể nhìn thấy, thừa nhận và dùng chánh định để đưa chính mình về giây phút hiện tại. <br /><br />Chánh định xoá đi đau khổ về quá khứ và sự lo lắng cho tương lai. Chánh định là sự tập trung vào hơi thở một cách thoải mái với cả tâm trí và trái tim. Bạn không cần phải gồng mình để đạt được chánh định, hãy luyện tập nhẹ nhàng và đều đặn, hạnh phúc sẽ đến rất êm đềm.<br /><br /><b>5. Tuệ giác</b><br /><br />Với chánh niệm, chúng ta nhìn nhận sự căng thẳng của cơ thể và mong muốn giải toả nó nhưng đôi khi không thể. Tuệ giác giúp chúng ta có cái nhìn sâu sắc và giải thoát chúng ta khỏi những phiền ưu như ghen tuông, giận dữ và cho phép chúng ta hạnh phúc thật sự.Thông thường, người ta bị cuốn vào vòng tham ái, hận thù và quá để tâm vào những điều tiêu cực.<br /><br />Bản chất của thực hành thiền định là giúp chúng ta chuyển hoá khổ đau thành hạnh phúc. Nó không phức tạp nhưng đòi chúng ta tu tập chánh niệm, tập trung và có cái nhìn sâu sắc. <br /><br />Bước đầu tiên là chúng ta trở về với chính mình, dịu dàng với sự đau khổ của chính mình, buông bỏ những điều vô ích và nuôi dưỡng hạnh phúc hàng ngày với sự hiểu biết và xót thương bản thân và những người xung quanh. Với mỗi hơi thở, chúng ta giảm bớt khổ đau và tạo ra niềm vui mới.<br /><br />Hoài Trần (Cafef)<br /><br />Theo Trí thức trẻ/LionsroarLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-16587340584529465932016-12-02T17:54:00.000-08:002016-12-04T18:33:49.593-08:00Niềm riêngLàm sao giấu được niềm riêng<br />
Làm sao ngăn lệ về trên mi hồ<br />
Trời thu nhuộm sủng tình thơ<br />
Nghe như tim vỡ, nghe hờ hững đau<span style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; font-size: 14pt; line-height: 115%;"></span><br />
<br />
Huế - Thu 2016<br />
Những ngày bên mẹLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-77782775293495352232016-12-02T17:13:00.002-08:002016-12-02T17:20:32.967-08:00Ai đem gió lạnhCả đời mẹ đã vì con<br />
Trọn đợi mẹ đã vo tròn tình thương<br />
Ngày đêm dầm dãi nắng sương<br />
Bàn tay gầy guộc vén đường con đi<br />
<br />
Giờ đây sức mẹ còn chi<br />
Từng hơi thở gấp quặn ghì tim con<br />
Mẹ ơi, mẹ chợp giấc tròn!<br />
Làm sao đền đáp công ơn mẹ già<br />
<br />
Bây chừ trời Huế đổ mưa<br />
Ai đem gió lạnh đong vừa lòng ai<br />
<br />
Huế, Thu 2016<br />
Những ngày bên mẹ LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-33172398225141945762015-02-23T00:01:00.002-08:002016-12-03T18:47:53.631-08:00Quẳng gánh lo đi mà vui sốngNgười dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!
Theo : internetLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-9056903154806396372015-02-22T21:04:00.002-08:002015-02-22T21:04:33.186-08:007 lý do bạn cần viết ra những ý nghĩ Một trong những thói quen đơn giản và hiệu quả nhất là viết ra mọi ý nghĩ của mình. Điều đó có quan trọng lắm không, hẳn là bạn đang thắc mắc như thế.
Hãy viết ra những ý nghĩ nảy đến trong khoảnh khắc bất chợt.
"Hãy viết ra những ý nghĩ nảy đến trong khoảnh khắc bất chợt. Những ý tưởng không tính trước như vậy thường giá trị nhất."- Francis Bacon - một triết gia của thế kỷ 16 và là cha đẻ của Chủ nghĩa duy vật Anh và các ngành khoa học thực nghiệm hiện đại - đã từng khuyên như vậy.
Tại sao vậy? Dưới đây là 7 lý do thuyết phục khiến bạn cần viết ra những ý nghĩ:
1. Nếu bạn giống như mọi người, trí nhớ của bạn cũng hệt như chiếc xô thủng
Chỉ khi bắt đầu ghi lại các ý nghĩ, bạn mới nhận ra trí nhớ mình đã rò rỉ ghê gớm thế nào khi xem lại những điều đã chép lại. Trí nhớ của ta không hề đáng tin cậy. Mỗi lần nhớ lại sự việc nào đó, thường thì ta sáng tạo thêm về điều đã xảy ra hơn là “bật” lại đoạn “phim” trong kho lưu trữ tinh thần. Việc sáng tạo này bắt nguồn từ hàng loạt các nguyên nhân như những tín điều, tâm trạng cảm xúc và bản năng tự tôn về cái tôi của mỗi người.
Những gì bạn nhớ về một sự kiện có thể khác rất xa với những điều người khác nhớ. Có những cách lý giải khác nhau về thực tiễn đời sống. Và ngay cả khi bạn đã cố gắng nhớ cách lý giải của một sự kiện nào đó thì về sau, cách hiểu này vẫn có thể thay đổi. Vì thế, chúng ta cần một hệ thống khác hỗ trợ ở bên ngoài ta.
2. Những ý tưởng thường không tồn tại lâu
Những ý tưởng hay ho có thể nảy sinh trong các thời điểm lạ lùng nhất và chúng thường không ở lại lâu trong tâm trí bạn. Vì thế, bạn cần nắm lấy chúng thật nhanh, nếu không chúng sẽ biến đi mau chóng.
3. Viết ra những mục tiêu là việc rất quan trọng
Có một điều mà rất nhiều chuyên gia dạy cách tư duy tích cực như Brian Tracy, Zig Ziglar vẫn sẽ còn tiếp tục đề cập tới chính là tầm quan trọng của việc viết ra những mục tiêu của bạn. Một mục tiêu được viết ra sẽ đem lại sự rõ ràng và tập trung. Nó giúp bạn có sự định hướng. Và khi đã viết ra những mục tiêu, bạn sẽ không chỉ khẳng định lại những mục tiêu của bạn là gì, mà còn hiểu sâu sắc thêm những gì có thể giúp bạn rành mạch và tập trung hơn với mục tiêu đó cũng như cuộc sống.
Một mục tiêu khi đã được viết ra sẽ trở thành cách nhắc nhở hữu hiệu giúp bạn luôn định hướng bản thân đi đúng đường ngay cả khi căng thẳng, dễ đưa ra những quyết định sai lầm.
4. Nhắc nhở mình về những điều cần tập trung
Thường thì chúng ta dễ bị cuốn theo những sự vụ hàng ngày mà quên mất điều gì là quan trọng nhất với mình. Để giữ cho bản thân đi đúng hướng, thay vì để mình bận rộn với những điều không quá quan trọng, bạn hãy viết ra một lời nhắc nhở có thể ngăn chặn những suy nghĩ này khi đọc nó và giúp bạn trở lại với mục tiêu chính đáng. Chẳng hạn, bạn có thể ghi ngay ra mục tiêu lớn nhất hiện thời của mình. Cũng có những câu nói mang tính nhắc nhở kiểu như: “Hãy giữ cho mọi thứ thực sự đơn giản”, và “điều quan trọng nhất mình cần phải làm ngay là gì?”. Hãy viết ra lời nhắc nhở như thế và dán chúng ở những nơi bạn sẽ nhìn thấy mỗi ngày.
5. Giảm bớt thông tin cho bộ nhớ tạm của não
Khi bạn không còn bắt trí óc phải ghi nhớ mọi điều vụn vặt, ví như việc phải uống bao nhiêu sữa mỗi ngày, bạn sẽ bớt căng thẳng hơn và theo đó, suy nghĩ cũng minh bạch hơn. Điều này là một trong những lý do quan trọng nhất để viết ra ý nghĩ của bạn. Trạng thái thư thái và thoải mái hơn không những cải thiện tình trạng sức khỏe, mà còn khiến cuộc sống của bạn dễ dàng, suôn sẻ và hiệu quả hơn.
6. Tư duy sáng suốt hơn
Bạn không thể giữ quá nhiều ý nghĩ trong đầu cùng một lúc. Nếu bạn muốn giải quyết một vấn đề, việc viết ra những suy nghĩ, thực tế và cảm giác về vấn đề ấy sẽ tốt hơn nhiều. Khi đầu óc bạn không phải nhớ quá nhiều thứ, bạn có thể suy nghĩ sáng suốt hơn. Thêm nữa, việc viết ra những điều đó sẽ giúp bạn có cái nhìn tổng quan và dễ dàng tìm thấy các mối liên hệ mới trong sự việc, giúp bạn giải quyết được vấn đề.
7. Hiểu bản thân và cuộc sống tốt hơn, đồng thời cải thiện những mục tiêu lâu dài
Bạn có thể dùng nhật ký như một cách để quan sát suy nghĩ của mình trong một quãng thời gian dài và nhận ra cả những điều tích cực lẫn tiêu cực trong suy nghĩ cũng như hành động.
Chẳng hạn, bạn có thể vẫn nghĩ mình là người khỏe mạnh, nhưng bạn sẽ nhận ra không phải thế nếu đọc nhật ký và biết bạn chỉ mới chạy bộ được 4 lần trong tháng này. Hay bạn vẫn cho rằng cuộc sống của mình đang tiến triển khá tốt nhưng rồi lại phát hiện không phải thế khi đọc những dòng ghi chép trong tháng trước cho thấy bạn tỏ ra mệt mỏi với công việc và mối quan hệ tình cảm suốt nhiều ngày trời.
Bằng việc viết ra như thế, bạn sẽ tự giúp mình vượt qua khó khăn và điều chỉnh bản thân trong một khung thời gian rộng hơn. Cuốn nhật ký cũng có thể sẽ nói với bạn về việc bạn chưa dành nhiều quan tâm cho bản thân cũng như cuộc sống của mình. Và như thế, điều này có thể được nhìn ra khá minh bạch.
Vậy đó, trên đây là 7 lý do quan trọng nhất cho thấy vì sao bạn nên viết ra mọi ý nghĩ. Còn việc làm thế nào để nắm bắt kịp thời những ý tưởng? Điều đó tùy thuộc vào chính bạn.
Có người sử dụng phần mềm Word của Microsoft hoặc dùng giấy bút để ghi lại những ý nghĩ thoáng qua. Cũng lại có người dùng trang TeuxDeux.com để ghi lại những danh sách việc cần làm và khi ở đâu đó không tiện dùng những phương tiện trên, tôi ghi lại bằng điện thoại di động. Tuy nhiên, bạn có thể thử nghiệm những phương thức khác nhau và tìm ra cách phù hợp và hiệu quả nhất với bạn.
Hy vọng rằng bài viết này sẽ giúp bạn khám phá thêm được nhiều ý tưởng thú vị trong đời sống, suy nghĩ sáng suốt hơn và hiểu về bản thân mình hơn.
Nguồn : doanhnhansaigonLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-85736042189838908652014-06-23T20:48:00.000-07:002016-12-03T18:48:21.230-08:00Câu chuyện về sự tập trung<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">Ngày xưa,
có hai ông tiên rất thích chơi cờ, họ thường xuống một đỉnh núi vắng để chơi
cờ. Tại ngọn núi đó có một cái cây to và một con con khỉ, mỗi lần 02 vị tiên
chơi cờ, nó núp trên cây và quan sát, ngày qua ngày con khỉ lĩnh hội cờ rất cao<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">Sau này,
con khỉ đi khắp dân làng thách đấu, rất nhiều cao thủ đều gục ngả, không ai
địch lại. Việc đến tai nhà vua, nhà vua truyền cho gọi các quan văn võ tìm
người thi đấu, tất cả các quan ai nấy im thin thít, bổng có một vị quan tự nhận
xung phong thách đấu, tất cả mọi người đều ái ngại nhưng vị quan này rất khẳng
khái là mình sẻ thắng và thế là nhà vua và được nhà vua chấp nhận nhưng trong lòng
đầy lo lắng.<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">Đến giờ thách
đấu, vị quan nọ đặt bên mình một dĩa đào tươi và bình thản chơi cờ, kết quả ván
đấu phần thắng nghiên về vị quan nọ<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">Trong câu
chuyện này, nói lên rằng, vì mất tập trung con khỉ chỉ chăm chăm nhìn dĩa đào
mà không tập trung vào ván cờ nên mới thua cuộc. Trong mọi việc cũng vậy!<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 0cm 0cm 0pt;">
<span lang="EN-US" style="mso-ansi-language: EN-US;">Hành Khất
sưu tầm<o:p></o:p></span></div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-6062335731297941892014-01-28T01:01:00.001-08:002015-02-22T19:50:53.134-08:008 sai lầm “chết người” khi lập kế hoạch kinh doanh<strong>1. Không đầy đủ</strong><br />
Mọi doanh nghiệp đều có khách hàng, sản phẩm/dịch vụ, marketing và bán hàng, quản lý, đối thủ cạnh tranh.<br />
Đó là những khía cạnh bắt buộc phải nêu rõ trong kế hoạch kinh doanh của doanh nghiệp. Một kế hoạch kinh doanh hoàn chỉnh còn cần bao hàm cả những đánh giá về ngành, đặc biệt là những xu hướng của ngành, như thị trường sẽ tăng trưởng hay thu hẹp.<br />
Cuối cùng, kế hoạch kinh doanh của bạn cần đưa ra những dự báo chi tiết về tài chính, như dòng tiền mặt và thu nhập hàng tháng, quyết toán năm. Theo kinh nghiệm chung, trong kế hoạch kinh doanh, cần đưa ra những dự kiến về tài chính trong tối thiểu 3 năm hoạt động.<br />
<br />
<strong>2. Quá mơ hồ</strong><br />
Kế hoạch kinh doanh không phải là cuốn tiểu thuyết, không phải là bài thơ và cũng không phải là bảng mật mã. Nếu một người nào đó đã tốt nghiệp trung học mà không hiểu kế hoạch kinh doanh của bạn thì có thể nói, kế hoạch kinh doanh đó không đạt và bạn cần viết lại.<br />
Nếu cố giữ sự mập mờ về thông tin vì hoạt động kinh doanh của bạn liên quan đến những tài liệu, quy trình hoặc công nghệ cần độ bảo mật cao, thì bạn cần đưa ra tóm tắt ngay ở phần đầu kế hoạch kinh doanh.<br />
<br />
<strong>3. Quá chi tiết</strong><br />
Đừng sa đà vào những thông tin kỹ thuật quá chi tiết. Đây là lỗi chung của những người mới khởi nghiệp. <br />
Nếu cần chi tiết hơn, bạn đưa những thông tin chi tiết này vào bản phụ lục. Một cách làm phổ biến là chia kế hoạch kinh doanh thành 3 phần: phần tóm tắt (2 – 3 trang), phần nội dung đầy đủ (10 – 20 trang) và phần phụ lục. Với cách này, mọi người có thể dễ dàng đọc kế hoạch kinh doanh theo mức độ quan tâm của mình.<br />
<br />
<strong>4. Đưa ra những giả định thiếu cơ sở và không thực tế</strong><br />
Trong bất cứ kế hoạch kinh doanh nào cũng đầy rẫy những giả định. Tuy nhiên, giả định quan trọng nhất là kinh doanh của bạn sẽ thành công.<br />
Những kế hoạch kinh doanh tốt nhất phải làm rõ những giả định quan trọng nhất, chứng minh tính hợp lý của chúng và định rõ cách thức để đạt được mục tiêu đề ra.<br />
Ngược lại, những kế hoạch kinh doanh tồi chôn vùi các giả định trong suốt kế hoạch kinh doanh của mình và không ai biết những giả định đó bắt đầu từ đâu và khi nào kết thúc.<br />
Quy mô thị trường, mức giá có thể chấp nhận được, hành vi mua hàng của khách hàng, thời gian tung sản phẩm/dịch vụ ra thị trường – tất cả những cái đó đều liên quan đến những giả định. <br />
Bất cứ ở đâu có thể, hãy kiểm tra những giả định của mình so với thực tế thị trường, trong ngành, với các sản phẩm/dịch vụ tương tự để gắn những giả định của mình với thực tế.<br />
<br />
<strong>5. Dựa vào nghiên cứu không đầy đủ</strong><br />
Điều quan trọng là phải gắn những giả định của mình với thực tế. Cần nghiên cứu mọi thứ liên quan đến hoạt động kinh doanh và ngành mà bạn đang tham gia, như thói quen mua hàng, các động lực mua hàng, mối lo ngại phổ biến của khách hàng, đối thủ cạnh tranh, quy mô của thị trường và thị phần, xu hướng của thị trường nói chung.<br />
<br />
<strong>6. Cho rằng không có rủi ro kinh doanh</strong><br />
Bất cứ nhà đầu tư nhạy cảm nào đều hiểu rằng, mọi hoạt động kinh doanh đều mang trong mình mức độ rủi ro nào đó. Bạn phải hiểu và lường trước những rủi ro có thể xảy ra. Khi nêu ra nguy cơ rủi ro, thì bạn cũng cần làm rõ cách giảm thiểu những nguy cơ đó.<br />
<br />
<strong>7. Cho rằng không có đối thủ cạnh tranh</strong><br />
Trong thực tế, mỗi doanh nghiệp thành đạt đều có những đối thủ cạnh tranh, cả trực tiếp lẫn gián tiếp.<br />
Bạn cần có kế hoạch để đối phó với sự cạnh tranh ngay từ khi bắt đầu. Bạn cần xác định những cách thức để có thể cạnh tranh và nêu bật những lợi thế cạnh tranh của mình trong kế hoạch kinh doanh.<br />
<br />
<strong>8. Thiếu lộ trình thực hiện</strong><br />
Một kế hoạch kinh doanh tốt đưa ra tổng quan về hoạt động của doanh nghiệp trong hiện tại, trong ngắn hạn và trong dài hạn. Tuy nhiên, nó không chỉ mô tả hoạt động của doanh nghiệp trong từng giai đoạn, mà còn cho biết, bạn cần làm gì để chuyển từ giai đoạn này sang giai đoạn khác. <br />
Nói cách khác, kế hoạch kinh doanh đưa ra một “lộ trình” cụ thể và khả thi cho hoạt động kinh doanh. Kế hoạch này phải bao hàm những mục tiêu cụ thể cần đạt được trong từng giai đoạn.<br />
<br />
<br />
<div class="source">
LAN CHI/BÁO ĐẦU TƯ</div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-20700889331630946502013-09-19T09:04:00.000-07:002015-02-22T19:51:07.472-08:00Dinh dưỡng cho bé 01 tuổi <br />
<div class="detail-content" style="float: left; height: auto; margin: 10px 20px 0px; overflow: hidden; padding: 0px; text-align: justify; width: 660px;">
<div>
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Vì vậy, mẹ cần chú ý đến <em style="margin: 0px; padding: 0px;">chế độ ăn của con</em>, để con có thể phát triển bắt kịp các bạn cùng độ tuổi về chiều cao và cân nặng.</span></div>
<div style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<em style="margin: 0px; padding: 0px;"><strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Để cung cấp đủ dưỡng chất cần thiết cho trẻ 1 tuổi biếng ăn, cho bé ăn như sau:</strong></em></div>
<div style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">- 3-4 bữa chính có thể là cháo hoặc súp nhưng phải đủ 4 nhóm chất bao gồm: chất bột (gạo, đỗ...), chất đạm ăn cả cái (thịt, cá, trứng, tôm, cua...), chất béo (dầu ăn, mỡ động vật), vitamin và chất khoáng (các loại rau xanh, hoa quả). Bạn nhớ lưu ý nhóm chất béo cần được cung cấp đủ, việc <em style="margin: 0px; padding: 0px;"><a href="http://dinhduong.com.vn/khoe-dep/thieu-chat-cung-co-the-dan-den-ung-thu" style="font-weight: bold; margin: 0px; padding: 0px; text-decoration: none;">thiếu chất béo</a></em> cũng dẫn tới việc hấp thu một số các vitamin (A, D, E, K) bị hạn chế, vì đó là các vitamin tan trong dầu. </span></div>
<div style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">- Lứa tuổi này nguồn cung cấp năng lượng từ sữa vẫn rất quan trọng, mỗi ngày bạn nên cho bé bú khoảng 600-800ml sữa (trong đó bao gồm có thể có sữa mẹ, sữa ngoài, sữa tươi, sữa chua, phô mai...).</span></div>
<div style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">- Hoa quả chín hoặc nước hoa quả sau mỗi <em style="margin: 0px; padding: 0px;">bữa ăn theo nhu cầu của bé</em>. </span></div>
<div style="margin: 0px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);"><img src="http://img.dinhduong.com.vn/files/u4/beanhoaqua1.jpg" height="263" style="border: 0px currentColor; margin: 0px; padding: 0px;" width="396" /></span></div>
<div align="left" style="margin: 0px; padding: 0px;">
<em style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Nên tập cho bé thói quen ăn hoa quả hàng ngày</em></div>
<div style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Trong đó lượng thực phẩm <em style="margin: 0px; padding: 0px;"><a href="http://dinhduong.com.vn/" style="font-weight: bold; margin: 0px; padding: 0px; text-decoration: none;">dinh dưỡng</a> trong một ngày cho bé ở lứa tuổi</em> này là: 100-150g gạo, 100-120g chất đạm (thịt, cá, tôm… và 3-4 quả trứng mỗi tuần), 50-100g rau xanh, 30-40g dầu ăn hoặc mỡ.</span></div>
<h2 style="margin: 0px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;"><span style="font-size: small;">Thực đơn mẫu một tuần cho bé suy dinh dưỡng:</span></span></h2>
<table border="1" cellpadding="0" cellspacing="0" style="margin: 0px auto; max-width: 650px; padding: 0px;"><tbody style="margin: 0px; padding: 0px;">
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Giờ</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 2,4</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 3,5</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 6, CN</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 7</strong></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">6h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ hoặc sữa ngoài: 200ml</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ hoặc sữa ngoài: 200ml</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ hoặc sữa ngoài: 200ml</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ hoặc sữa ngoài: 200ml</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">8h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo thịt lợn-rau giền</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo thịt gà-rau ngót</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo thịt bò-khoai tây cà rốt</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo trứng-cà chua</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">10h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Chuối tiêu: 1/2-1 quả</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Đu đủ: 100-200g</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Nho: 100-200g</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Xoài: 100-200g</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">12h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo cua-rau mùng tơi</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Súp thịt bò-khoai tây, cà rốt</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo tôm-bí xanh</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo lươn-su su</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">14h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Nước cam: cam (50-100g) + đường (5g).</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Sữa chua 60-80g</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Nước cam: cam (50-100g) + đường (5g).</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Nước cam: cam (50-100g) + đường (5g).</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">16h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo cá-rau cải</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo thịt lợn-rau ngót</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo thịt gà-bí đỏ</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Súp cua biển-phô mai</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">20h</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo tôm-nấm hương su hào.</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Súp đậu xanh-bí đỏ-sữa</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo cá-rau cải</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Cháo sườn heo-hạt sen-bí đỏ</span></div>
</td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="46"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<strong style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">21h đến sáng hôm sau</strong></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="124"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="125"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="123"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ</span></div>
</td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="139"><div align="center" style="margin-bottom: 15px; padding: 0px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);">Bú mẹ</span></div>
</td></tr>
</tbody></table>
<div>
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);"> </span></div>
<span id="ContentHome_ctl00_lblSources" style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); font-style: italic; margin: 0px; padding: 0px;"></span><br />
<div>
<span id="ContentHome_ctl00_lblSources" style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); font-style: italic; margin: 0px; padding: 0px;"><strong style="margin: 0px; padding: 0px;">Hoặc:</strong></span></div>
<span id="ContentHome_ctl00_lblSources" style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); font-style: italic; margin: 0px; padding: 0px;">
</span><br />
<div>
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);"><br /></span></div>
<table border="1" cellpadding="0" cellspacing="0" style="margin: 0px auto; max-width: 650px; padding: 0px;"><tbody style="margin: 0px; padding: 0px;">
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="128"><b style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Giờ</span></b></td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="128"><b style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 2,4</span></b></td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="128"><b style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 3,5</span></b></td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="128"><b style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 6, chủ nhật</span></b></td><td style="margin: 0px; padding: 0px;" valign="top" width="128"><b style="margin: 0px; padding: 0px;"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Thứ 7</span></b></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">6h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">8h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo thịt lợn</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo thịt gà</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo thịt bò</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo trứng</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">10h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Chuối tiêu: 1 quả</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Đu đủ: 200g</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Hồng xiêm: 1 quả</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Xoài: 200 g</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">11h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">14h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Súp thịt bò khoai tây</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Súp đậu xanh bí đỏ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo tôm</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo lạc + bí đỏ</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">16h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Nước cam: Cam: 200g + Đường: 5g (1 thìa nhỏ)</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Nước cam: Cam: 200g + Đường: 5g (1 thìa nhỏ)</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Nước cam: Cam: 200g + Đường: 5g (1 thìa nhỏ)</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Nước cam: Cam: 200g + Đường: 5g (1 thìa nhỏ)</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">18h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo cá</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo lươn</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo gan (gà, lợn)</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo lươn</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">20h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo trứng</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo tôm</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo thịt lợn</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Cháo lươn</span></td></tr>
<tr style="margin: 0px; padding: 0px;"><td style="border-image-source: none; border-style: none solid solid; border-width: medium 1pt 1pt; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">21h</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.7pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ đến sáng hôm sau</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td><td style="border-style: none solid solid none; border-width: medium 1pt 1pt medium; margin: 0px; padding: 0cm 5.4pt; width: 95.75pt;" valign="top" width="128"><span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0); margin: 0px; padding: 0px;">Bú mẹ</span></td></tr>
</tbody></table>
<div>
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);"><br /></span></div>
<div style="float: right; margin: 0px; padding: 0px 15px 0px 0px; width: 330px;">
<span style="background-color: rgba(255, 255, 255, 0);"><span id="ContentHome_ctl00_lblAuthor" style="font-style: italic; margin: 0px; padding: 0px;">Tác giả: Minh Thúy</span><br style="margin: 0px; padding: 0px;" /><span id="ContentHome_ctl00_lblSources" style="font-style: italic; margin: 0px; padding: 0px;"></span></span></div>
<div style="background-color: white;">
<br /></div>
</div>
<div id="ContentHome_ctl00_vin_ads" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(175, 192, 227, 0.230469); -webkit-composition-frame-color: rgba(77, 128, 180, 0.230469); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; background-color: white; border: currentColor; float: left; font-family: Arial; font-size: 12px; line-height: 19px; margin: 0px; max-height: 200px; overflow: hidden; padding: 0px 0px 0px 20px; text-align: center; width: 660px;">
<div style="margin: 0px; padding: 0px;">
<object classid="clsid:D27CDB6E-AE6D-11cf-96B8-444553540000" codebase="http://download.macromedia.com/pub/shockwave/cabs/flash/swflash.cab#version=7,0,19,0" height="100" style="margin: 0px; padding: 0px;" width="650" wmode="transparent"><embed src="http://img.dinhduong.com.vn/Upload/flash/banner%20top%20650x100.swf" quality="high" pluginspage="http://www.macromedia.com/go/getflashplayer" type="application/x-shockwave-flash" width="650" height="100" wmode="transparent" style="margin: 0px; padding: 0px; "></object></div>
</div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-38800885624751363012013-06-22T21:27:00.003-07:002017-02-04T08:29:51.381-08:00Chuyện lâu rồi<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;"></span><br />
<div>
<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">Hoàng Cầm</span></div>
<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
</span>
<div>
<br /></div>
<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
</span>
<div>
<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">Lần thứ nhất gặp anh, em nói: </span></div>
<span class="Apple-style-span" style="font-family: "noteworthy"; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
<div>
-Chỉ xin làm em gái của anh </div>
<div>
<br /></div>
<div>
Lần thứ hai gặp em, anh nói: </div>
<div>
-Muốn xin em làm vợ của anh </div>
<div>
<br /></div>
<div>
Lần trước, anh cười chẳng nói </div>
<div>
Lần sau, em cười quay đi </div>
<div>
<br /></div>
<div>
Hôm nay </div>
<div>
Họ xa nhau từ lâu </div>
<div>
Còn lại tiếng mưa ngâu </div>
<div>
Gõ nhịp giọt phanh thềm đêm vắng </div>
<div>
Và một dòng thơ </div>
<div>
trang trải nợ ban đầu</div>
</span>LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-33176768681936437982013-06-22T21:24:00.000-07:002015-02-22T19:51:41.000-08:00Lá Diêu Bông<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">Hoàng Cầm</span><br />
<div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;"><br /></span></div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
</span><br />
<div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng</span></div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
</span><div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">Chị thẩn thơ đi tìm</span></div>
<span class="Apple-style-span" style="-webkit-composition-fill-color: rgba(130, 98, 83, 0.09375); -webkit-composition-frame-color: rgba(191, 107, 82, 0.496094); -webkit-tap-highlight-color: rgba(26, 26, 26, 0.296875); -webkit-text-size-adjust: auto; font-family: Noteworthy; font-size: 18px; font-weight: bold; line-height: 24px;">
<div>
Đồng chiều </div>
<div>
Cuống rạ</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Chị bảo</div>
<div>
Đứa nào tìm được Lá Diêu bông</div>
<div>
Từ nay ta gọi là chồng</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Hai ngày Em tìm thấy Lá</div>
<div>
Chị chau mày</div>
<div>
Đâu phải Lá Diêu bông</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Mùa đông sau Em tìm thấy Lá</div>
<div>
Chị lắc đầu</div>
<div>
trông nắng vãn bên sông</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Ngày cưới Chị</div>
<div>
Em tìm thấy Lá</div>
<div>
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Chị ba con </div>
<div>
Em tìm thấy Lá</div>
<div>
Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn</div>
<div>
<br /></div>
<div>
<br /></div>
<div>
o0o</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Từ thuở ấy</div>
<div>
Em cầm chiếc Lá</div>
<div>
đi đầu non cuối bể</div>
<div>
Gió quê vi vút gọi</div>
<div>
Diêu bông hời...</div>
<div>
...ới Diêu bông...!</div>
<div>
<br /></div>
<div>
<br /></div>
<div>
-- Rét 1959</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Bài thơ này được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc</div>
</span><br />LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-73009129230579765802013-06-02T20:36:00.001-07:002015-02-22T19:53:11.691-08:00Tự tin diễn thuyếtBạn có năng lực nhưng bạn không đủ tự tin? Nhất là khi đứng trước đám đông bạn đã tự nhủ không được run mà tim vẫn đập thình thịch và lời nói như bị ai “cướp” mất?<br />
<br />
<strong><u>Giới thiệu và tổng kết lại những ý chính của bạn </u></strong><br />
<img src="http://www.kynang.com.vn/images/plg_imagesized/1542-c5.jpg" height="266" width="400" /><br />
<br />
Trong cuộc sống đôi khi bạn vẫn phải va vấp bởi những lời phát biểu, giới thiệu, lời chúc mừng trong một tiệc cưới hay nhận lễ giải thưởng? Nhưng đấy mới chỉ là những điều đơn giản. Trong công việc bạn buộc phải có những báo cáo, những bài <a href="http://www.kynang.com.vn/ky-nang-thuyet-trinh.html">thuyết trình</a> cho một dự án. Những bài nói này thường dài và mang nhiều thông tin vì vậy người nghe sẽ có lúc sao nhãng những lời bạn nói.<br />
<br />
Hãy tổ chức các dữ liệu thành ý chính, việc này sẽ làm cho bài thuyết trình của bạn dễ theo dõi hơn. Cần dẫn dắt họ hiểu theo ý của bạn. Nối những ý chính lại để cho người nghe thấy được sự logic, tiện theo dõi và hệ thống được những điều cần biết. Trước khi kết thúc bài thuyết trình, bạn phải tổng kết nhận mạnh ý chính và điều muốn người nghe lưu tâm. Theo các nhà hùng biện họ gọi quy tắc này là: “nói cho họ biết những gì mà bạn đang nói và nói cho họ những gì mà bạn đã nói”. <br />
<br />
<strong><u>Thu hút khán giả bằng ánh mắt</u></strong>.<br />
<br />
Ánh mắt là một trong những cách chủ yếu đề thu hút sự chú ý của khán giả. Để thu hút sự tập chung bạn phải làm cho mọi người cảm thấy rằng bạn đang nói với họ chứ không phải nói với cái trần nhà hay cái phòng mà họ đang ngồi đó. Nhìn trực tiếp là một trong những cách quan trọng để thu hút sự tập chung.<br />
Đừng nhìn ra ngoài, hãy nhìn tất cả các khán giả từ từ bởi vì liếc mắt nhanh làm bạn trông có vẻ mang tâm trạng không tự tin. Khi bạn chú ý đến một khán giả hãy giữ ánh mắt của bạn trong vài giây nhưng không được quá lâu vì điều này khiến khán giả mất tự nhiên và sợ hãi (làm người nghe lo lắng không phải là quy tắc nói trước công chúng).<br />
Hãy nhìn bình thường như là khi bạn đang nói chuyện bình thường với một ai đó. Nếu bạn cảm thấy điều này khó làm thì hãy nghĩ rằng điều này hoàn toàn bình thường. Có một giải thích rằng ánh mắt là một dấu hiệu của sự xung đột. Ngày xưa ánh mắt là một cách để lấn át đối phương trong một chận chiến và đó là lí do tại sao đối phương bắt đầu ra đòn trong khi “hắn” nhìn bạn. Do vậy hãy cố làm ra vẻ tự nhiên để nhìn trực tiếp vào mắt khán giả và thật khéo léo: thay cho việc nhìn trực tiếp vào mắt hãy nhìn vào khoảng trống giữa lông mày chính xác là chỗ giữa mũi và mắt. Cách nhìn này gây sự chú ý và không làm cho người khác sợ hãi. Bạn có thể nhờ người thân hay bạn bè để áp dụng thử nhìn bạn theo cách này và ngược lại, bạn sẽ không thấy sự khác nhau về ánh mắt khi nói trước đám đông nhưng có vẻ như đang thu hút người nói mà không khiến họ sợ hãi.<br />
<br />
<strong><u>Nói một cách tự nhiên</u></strong><br />
Tại sao một số người lại có khả năng thu hút của khán giả còn những người khác thì không?<br />
Khi bạn nói bạn cần phải nói một cách nhiệt tình, thay đổi âm thanh, giọng điệu lên xuống để thể hiện cảm xúc với những người nghe. Về cơ bản kĩ năng nói trước đám đông là bạn cần phải “kích thích cảm xúc” của người nghe, làm cho bài nói của bạn trở nên sôi động và cuốn hút. Nếu bạn không có hứng thú nói thì làm sao có thể thu hút khán giả của bạn được. Hỗ trợ cho sự tự nhiên đó bạn cần có một vài cử chỉ thích hợp, không quá nhiều như vung tay loạn xạ nhưng cũng đừng cứng nhắc nắm chặt tay lại hoặc để im trên bàn nhé.<br />
Hãy nghĩ về điều này: Thông thường một người đọc 250 đến 300 từ mỗi phút và một người nói 100 đến 150 từ mỗi phút. Nếu bạn chỉ nói với giọng bình thường mà không có cử chỉ hay là sự thay đổi gì về giọng thì có lẽ bạn đang đọc một quyển sách chứ không phải là thuyết trình và quan tâm đến khán giả cũng như mọi thứ xung quanh. Vì vậy hãy chắc chắn rằng bạn đang trình diễn: bạn cần nói 100 từ với những cử chỉ và động lực để thu hút sự chú ý của khán giả. Nếu bạn thuyết trình bằng powerpoint thì hãy làm cho bài nói của bạn hấp dẫn hơn bằng cách đưa thêm tình huống, ví dụ để mọi người cùng bạn luận thay cho việc đọc hết các thông tin trên máy chiếu. <br />
<br />
<strong><u>Nên biết về nơi mà bạn sẽ thuyết trình</u></strong>Viêc nói trước công chúng thì khá là stress do vậy bạn nên làm bất cứ điều gì để loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn. Đó là lí do tại sao bạn cần phải biết về nơi mà bạn sẽ nói. Nếu có thể bạn hãy xem qua căn phòng đó trước để đề phòng bất chắc. Nếu không thể thì hãy đặt câu hỏi để biết thêm chút ít về nó. Căn phòng đó chứa được bao nhiêu người và bao nhiêu người tham dự. Điều này ảnh hưởng đến buổi thuyết trình diễn của bạn đấy.<br />
Nếu bạn nói trước 20 người trong căn phòng có thể chứa đến 100 người thì bạn cần phải lên kế hoạch trước. Nhiệt độ của căn phòng dường như là một chi tiết nhỏ nhưng có thể tạo ra sự khác biệt, ăn mặc phù hợp bạn sẽ không bị lạnh hay là toát mồ hôi. Đôi khi chỉ vì nóng quá hay lạnh quá làm người bạn mướt mồ hôi hay run run khiến người nghe lầm tưởng bạn chẳng hề tự tin vào bản thân và những lời bạn nói có nên tin được không.<br />
Cuối cùng đảm bảo rằng bạn có bài trình diễn và vật dụng cần thiết được chuẩn bị từ trước. Nếu bạn cần một chiếc phone, máy chiếu hay là đài đĩa thì hãy bảo họ chuẩn bị kỹ lưỡng và tốt nhất là bạn nên kiểm tra chúng để được an toàn. Mặc dù đây chỉ là những yếu tố nhỏ nhưng nó lại có tác dụng thay đổi lớn tới kết quả thành công của bài <a href="http://www.kynang.com.vn/ky-nang-thuyet-trinh.html">thuyết trình hay</a> không. Mọi thứ đều tốt nếu bạn có thể kiểm soát và chúng là lợi thế của bạn.<br />
<br />
<strong><u>Đừng bận tâm về các lỗi nhỏ</u></strong>.<br />
Dù bạn chuẩn bị kỹ đến thế nào thì cũng vẫn có thể xảy ra lỗi. Đây là tình huống không thể tránh được, nhưng bạn cần phải vượt qua và kiểm soát chúng. Bạn cần phải nghiêm túc nếu bạn muốn khán giả tôn trọng bạn và đó là lí do tại sao cần phải lờ đi những lỗi nhỏ. Sơ suất của việc phát âm sẽ xảy ra nhưng đừng lo lắng về chúng vì khán giả không chú ý đâu. Khán giả sẽ tập chung vào những điểm chính trong bài nói của bạn do vậy điều này xảy ra 9 hay 10 lần thì họ cũng không quan tâm. Nhưng sẽ đặc biệt chú ý nếu bạn lúng túng, bối rối không nói tiếp được hoặc ngừng lại quá lâu sau khi nói sai đấy. Thường thì khán giả sẽ không quan tâm về những lỗi đó của bạn mà sự chú ý của họ là với tư cách một người thuyết trình bạn sẽ cho họ xem cái gì. Vậy hãy tự tin lên nhé.<br />
<br />
<strong><u>Kinh nghiệm</u></strong><br />
Có rất nhiều loại diễn văn như là các chủ đề mà con người quan tâm. Phạm vi của diễn văn từ bình thường đến trang trọng, cho một khán giả đến hàng ngàn khán giả. Mỗi loại diễn văn thì đều khác nhau và đó là lí do tại sao lên kế hoạch để đưa ra được những bằng chứng thuyết phục. Công tác chuẩn bị này rất quan trọng. Hãy tập nói trước gương, trước <a href="http://www.kynang.com.vn/quan-he-gia-dinh.html">gia đình</a> (có thể nhờ những người bạn thân chỉ giáo thêm). Thực hành nhiều và tự tin cùng 5 bí quyết trên sẽ giúp bạn có được nghệ thuật nói trước công chúng.<br />
<br />
Nguồn : Internet LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-7980964379713661752013-06-02T20:24:00.001-07:002015-02-22T19:53:24.644-08:00Kỹ Năng thuyết trình<div style="font-family: inherit;">
Thuyết trình là
một kỷ năng rất cần thiết và quan trọng. Khi bạn đang thuyết phục đồng
nghiệp, bán hàng hay đang lên tinh thần cho nhóm, sức mạnh lời nói của
bạn là điểm tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại.</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Thực hành tốt những điều sau đây bạn sẽ có buổi thuyết trình cực kỳ hiệu quả đấy!<strong><br />
</strong></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong>1. Chuẩn bị</strong></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong><u>Nội dung</u></strong></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Bạn nên dùng nhiều thời gian để nghiên cứu về chủ đề, đề tài cũng như phát triển chúng thành ý tưởng riêng. </div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong><u>Tổ chức bài thuyết trình</u></strong><br />
Sắp xếp các ý tưởng thành ba phần: mở đầu, diễn giải và kết thúc sao cho thật logic.</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Thẻ ghi chú</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Ghi chú các ý chính cần nói vào các
tấm card nhỏ. Bạn có thể ghi càng ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu càng tốt.
Điều này sẽ giúp bạn nhớ lại các ý chính nhanh chóng mà không cần phải
đọc nhiều.</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong><u>Luyện tập</u></strong><br />
Muốn thuyết trình thành công và hiệu
quả thì bạn phải tập trước nhiều lần. Có như vậy, bạn mới có thể thuyết
trình lưu loát và thành công.</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong>
</strong></div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong>2. Trình bày</strong></div>
<ul>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong><u>Phong thái tự nhiên</u></strong></div>
</li>
</ul>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Cố gắng thuyết trình một cách tự nhiên
như đang trò chuyện cùng người nghe. Tránh nói với giọng đều đều như
đang trả bài cũng như không nên nhìn chăm chăm và đọc lại bài thuyết
trình đã chuẩn bị sẵn.</div>
<ul><ul>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Sự nhiệt tình: Hãy chứng tỏ quan điểm, niềm yêu thích của bạn về chủ đề đang nói thông qua giọng nói và biểu cảm gương mặt.</div>
</li>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Giao tiếp bằng mắt (eye contact):
Duy trì sự giao tiếp bằng mắt với người nghe nhằm mục đích tăng sự tin
cậy, tăng sự hứng thú, tập trung của khán giả. Đồng thời, bạn cũng có
thể nhận ra sự phản hồi ngầm từ người nghe đối với bài thuyết trình của
mình.</div>
</li>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Rõ ràng: phát âm rõ ràng, sử dụng ngôn từ phù hợp với khán giả.</div>
</li>
</ul>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<strong><u>Ngôn ngữ hình thể</u></strong></div>
</li>
<ul>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Cách đi đứng: Một dáng điệu và cử chỉ tốt sẽ truyền tải dự tự tin, chuyên nghiệp, và đáng tin cậy từ nơi bạn.</div>
</li>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Điệu bộ: Giữ cho bản thân tự nhiên
nhất, tránh những cử chỉ lặp đi lặp lại. Dùng cử chỉ của bạn để nhấn
mạnh các điểm chính và thu hút sự chú ý của khán giả</div>
</li>
</ul>
</ul>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
<ul>
<li><strong><u>Phương tiện trợ giúp (visual aid):</u></strong></li>
</ul>
</div>
<div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Thường là powerpoint, tranh ảnh, đồ thị… Các phương tiện nhìn nên:</div>
<ul><ul>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Đủ lớn để khán giả nhìn rõ.</div>
</li>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Được đặt tại vị trí dễ nhìn.</div>
</li>
<li><div style="font-family: inherit; text-align: justify;">
Đơn giản và dễ hiểu.</div>
</li>
</ul>
</ul>
<div class="n-postedname link-title fr" style="font-family: inherit;">
<span id="dnn_ctr423_ctlNewsDetail_lblPostedName">Theo timviecnhanh</span></div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-60547507085899783852013-06-02T20:14:00.000-07:002015-02-22T19:53:38.639-08:00Vượt qua nỗi sợ thuyết trình<div class="DirTxt">
Ai trong chúng ta cũng có lúc phải trình bày, thuyết
trình về một vấn đề nào đó. Kỹ năng thuyết trình tốt sẽ giúp bạn tăng
khả năng truyền tải ý tưởng, suy nghĩ của mình đối với những người xung
quanh. Kỹ năng thuyết trình dần trở thành một kỹ năng quan trọng trong
cuộc sống. Tuy nhiên, phải làm sao nếu như ta sợ thuyết trình?</div>
<div style="text-align: justify;">
Sự hồi hộp trước mỗi buổi thuyết trình là tâm trạng chung của hầu hết
mọi người chứ không riêng gì mình bạn. Tuy nhiên có một sự khác biệt
lớn, có người dễ dàng vượt qua sự hồi hộp đó bước ra sân khấu và hoàn
thành bài thuyết trình của mình một cách tự tin và tràn đầy cảm hứng
nhưng có người lại để nỗi sợ chói chặt họ, khiến họ sợ hãi không dám
bước ra. Tôi xin đưa ra một số bước những người thuyết trình giỏi hay sử
dụng để vượt qua nỗi sợ hãi của mình trước khi thuyết trình.</div>
<div style="text-align: justify;">
</div>
<div style="text-align: center;">
<img alt="" src="http://www.kynang.com.vn/images/plg_imagesized/343-18.jpg" height="266" width="399" /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br />
<br />
Đầu tiên, hãy thừa nhận rằng bạn đang hồi hộp, một số người cố gắng bắt
mình nghĩ rằng mình đang không hồi hộp nhưng đó đôi khi không phải là
cách hay. Hãy thừa nhận cảm xúc thật của mình, rằng bạn đang hồi hộp
nhưng bạn hãy lái suy nghĩ của mình theo một nhận thức đó là mình hoàn
toàn có thể vượt qua được điều này. Hãy nghĩ về khán giả của bạn, nghĩ
về những điều ý nghĩa mình sắp chia sẻ và những ấn tượng bạn tạo ra cho
khán giả. Diễn giả Trần Đức Hưng có chia sẻ về cách vận dụng NLP để chế
ngự nỗi sợ hãi trước khi thuyết trình rất hiệu quả. Trước một buổi
thuyết trình, hãy dành cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh. Dùng trí
tưởng tượng của mình hình dung ra lúc bạn đang đứng trên bục thuyết
trình như thế nào. Hãy xóa hết hình ảnh của bạn hiện tại mà hãy hình
dung bạn bước ra tự tin như thế nào. Hãy hình dung về bài thuyết trình
của mình, bạn nói với một tâm trạng hồ hởi như thế nào, bạn nhấn mạnh
khéo léo ra sao và bạn tạo ra sự hài hước với khán giả dễ dàng như thế
nào. Sau đó hãy tập trung vào khán giả của bạn, hình dung ra họ đang
chăm chú lắng nghe bạn, họ hưởng ứng tất cả những gì bạn nói, họ vỗ tay
tán thưởng bạn. Khi tưởng tượng hãy cố gắng sao cho hình ảnh trở nên
thật nhất đến nỗi cảm xúc của bạn trong sự tưởng tượng đó lan sang cả
bản thân bạn hiện tại. Nếu chưa có được cảm xúc mạnh như mong muốn, hãy
cố gắng điều chỉnh âm thanh bạn nghe thấy, liệu nó đã đủ lớn chưa, nếu
những tiếng vỗ tay, tiếng cười của khán giả còn nhỏ hãy chủ động điều
chỉnh nó to hơn. Hãy chú ý đến màu sắc, nếu hình ảnh bạn tưởng tượng ra
đang ở dạng đen trắng thì hãy chuyển nó sang bức tranh màu. Góc nhìn
cũng quan trọng, nếu bạn đang nhìn ở góc của người thứ 3 hãy chuyển nó
sang góc nhìn thứ nhất tức là góc nhìn như bạn đang trực tiếp nhìn thấy
những hình ảnh đó qua con mắt của mình. Bạn tiếp tục tận hưởng cảm giác
tuyệt vời đó đến khi nào bạn muốn.<br />
<br />
Đã đến giờ bạn phải bước vào sân khấu, một điều bạn nên biết rằng khởi
đầu của bài thuyết trình là rất quan trọng, một khởi đầu tốt sẽ tạo cảm
hứng và tăng sự tự tin của bạn khiến cho những phần sau trở nên dễ dàng
với bạn hơn. Hãy dành thời gian chuẩn bị phần khởi đầu của mình thật tốt
và khi bước ra hãy dồn nhiều năng lượng của mình cho sự khởi đầu, chắc
chắn bạn sẽ gây được sự chú ý của khán giả.<br />
<br />
Trên đây là một số bước để bạn kiểm soát và vượt qua nỗi sợ hãi trước
mỗi buổi thuyết trình. Cách tốt nhất mà các diễn giả thường hay khuyên
để tăng kỹ năng thuyết trình của bạn lên là: Tập! Tập! và TẬP!<br />
<br />
Chúc các bạn thành công!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Nguồn : Internet </div>
<strong></strong><br />LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-27308499082054447982013-06-02T19:55:00.000-07:002015-02-22T19:53:53.720-08:007 Lý Do Để Khởi Nghiệp Kinh Doanh<div align="justify">
Sau khi tốt nghiệp hay đến một độ tuổi nhất định nào đó, nhiều người
nghĩ rằng họ nên kiếm một công việc ổn định, tuy nhiên đó chưa hẳn đã là
một ý định hoàn hảo nhất. Tại sao ư, nhiều người sẽ hỏi như vậy. Mọi
điều thật đơn giản, bởi vẫn còn một lựa chọn khác, đó là làm việc cho
chính bạn và dưới đây là 7 lý do khiên bạn nên thực hiện điều đó</div>
<div align="center">
<img alt="khởi nghiệp thành công" src="http://www.kynang.edu.vn/images/stories/anhbaiviet/khoi-nghiep/7ky-nang-khoi-nghiep.jpg" height="240" title="http://www.kynang.edu.vn/images/stories/anhbaiviet/khoi-nghiep/7ky-nang-khoi-nghiep.jpg" width="320" /> </div>
<div align="justify">
<b>1. Bạn có thể kiếm tiền trong suốt 24 giờ mỗi ngày</b></div>
<div align="justify">
Đúng là có một công việc ổn định và bán thời
gian cũng như công việc của bạn là những ý tưởng tốt, tuy nhiên chưa
thật hợp lý. Bạn biết đấy, với công việc nơi công sở, bạn chỉ được trả
tiền khi bạn làm việc. Có bao giờ bạn nghĩ rằng sẽ tốt hơn và dễ dàng
thu được tiền hơn nhiều ngay cả khi bạn không phải làm việc không? Hãy
thử tưởng tượng xem cuộc sống của bạn sẽ thay đổi như thế nào nếu bạn có
thể kiếm tiền suốt 24 giờ một ngày. </div>
<div align="justify">
Tại công sở, bạn phải mất hơn 40 giờ đồng hồ
mỗi tuần để làm việc. Chẳng ai quan tâm tới thực tế này. Mọi người chỉ
luôn lo lắng về những giá trị và tầm quan trọng chúng ta nhận được.
Chúng ta sẵn sàng trả tiền cho điều này. Vì vậy, trao đổi thời gian của
bạn để nhận được tiền lương vẫn chưa phải là cách kiếm tiền tốt nhất.
Vẫn có một cách tốt hơn nữa trong đó những giá trị do bạn tạo ra sẽ tách
rời so với khoảng thời gian bạn phải tiêu tốn.</div>
<div align="justify">
<div align="justify">
Chẳng hạn bạn khởi sự một doanh nghiệp, đầu
tư vào một sản phẩm hay dịch vụ nào đó, ứng dụng khả năng sáng tạo của
bạn vào sản phẩm, kiến tạo website, v.v. Trong trường hợp này, hệ thống
kinh doanh do bạn tạo ra liên tục đem lại các giá trị cho mọi người, tạo
ra thu nhập và liên tục làm việc, bất kể bạn có tham gia vào hệ thống
đó hay không. Trước tiên bạn sẽ phải đầu tư thời gian và công sức để
tiến hành công việc và giới thiệu hệ thống sản phẩm lợi tức của mình.
Sau khi đã triển khai hệ thống, bạn không cần phải bỏ quá nhiều thời
gian và tiền bạc như lúc đầu nữa. Kể từ thời điểm đó, hầu hết thời gian
của bạn sẽ dành cho việc tăng thu nhập thông qua nâng cấp và phát triển
hệ thống đó cũng như triển khai các hệ thống kinh doanh mới. </div>
</div>
<div align="justify">
<b>2. Tất cả doanh thu sẽ thuộc về bạn </b></div>
<div align="justify">
Khi bạn làm công ăn lương, bạn phải tạo ra
các giá trị đủ để trang trải không chỉ là phần lương của chính bạn (tiền
thưởng, các trách nhiệm xã hội, v.v) và thuế mà còn phải tạo ra được
khoản lợi nhuận hợp lý cho ông chủ và các nhà đầu tư của công ty. <br />
Chính vì vậy, ở nơi làm việc, bạn chỉ được trả một phần trong
tổng giá trị thực do bạn làm được. Mức lợi nhuận trên thực tế bạn làm ra
được có thể cao hơn rất nhiều lần nhưng tất nhiên bạn không bao giờ
nhận được tất cả số đó. Ngược lại khi làm việc cho chính mình, mọi doanh
thu sẽ thuộc về bạn.</div>
<div align="justify">
<b>3. Bạn tự điều chỉnh mức thu nhập của mình </b></div>
<div align="justify">
Khi bạn muốn tăng thu nhập của mình trong
khi làm việc nơi công sở, bạn phải liên tục chứng tỏ được khả năng và
thành tích của bạn tương ứng với những đòi hỏi đặt ra. Tuy nhiên không
phải lúc nào bạn cũng nhận được sự tán đồng từ phía cấp trên. Còn trong
việc kinh doanh do chính mình quản lý, bạn có quyền quyết định và điều
chỉnh khi nào và số lượng bao nhiêu của khoản thu nhập đó. </div>
<div align="justify">
<b>4. Bạn tích luỹ được kiến thức để biết cách tự do về mặt tài chính </b></div>
<div align="justify">
Như một quy luật, mọi người tìm công việc
ổn định để tích luỹ kinh nghiệm. Tuy nhiên tất cả chúng ta đều góp nhặt
kinh nghiệm từ cuộc sống, trong công việc nhưng công việc nào cũng chỉ
đem lại cho con người những kinh nghiệm của chính công việc đó. Thoạt
đầu có thể bạn cảm thấy có rất nhiều điều mới mẻ nhưng sau đó công việc
vẫn mãi chỉ là như vậy. Chính vì thế bạn thường bỏ lỡ cơ hội học hỏi
được rất nhiều cơ hội khác, quan trọng và giá trị hơn. Hãy tự hỏi bản
thân xem bạn muốn tích luỹ thêm những kinh nghiệm nào. Kiến thức để làm
tốt một công việc cụ thể, kinh nghiệm đánh đổi thời gian để có thu nhập
hay kiến thức làm thế nào để đạt được sự tự do về mặt tài chính mà không
phải làm công ăn lương nữa? </div>
<div align="justify">
<b>5. Bạn là một doanh nghiệp tự do </b></div>
<div align="justify">
Khi bạn giữ một công việc ổn định, trên bạn
luôn có một cấp trên hoặc ông chủ trực tiếp. Chuyện gì sẽ xảy ra khi
bạn không muốn tuân thủ hay chấp thuận theo mệnh lệnh của ai đó? Nhiều
người không thích kiểu công việc như vậy vì nó mang tính đè nén và
thường gây ra những phản ứng rõ ràng. Khi làm kinh doanh độc lập, bạn
chính là một doanh nghiệp tự do, không chịu sự chi phối của bất cứ ai
khác. </div>
<div align="justify">
<b>6. Bạn luôn an tâm </b></div>
<div align="justify">
Hầu hết mọi người đều cho rằng, có một công
việc ổn định chính là cách an toàn và đáng tin cậy nhất để nuôi sống bản
thân và gia đình. Thật ra chúng ta đầu có biết mình sẽ an toàn như thế
nào trong tình hình xã hội như hiện nay. Khi bạn làm công ăn lương, bạn
không thể cảm thấy an toàn vì bạn đâu có thể kiểm soát tình hình mọi
việc. Chỉ khi làm việc cho chính bạn thì bạn mới có quyền quyết định
trong mọi điều. </div>
<div align="justify">
<b>7. Tự quyết định được mối quan hệ xã hội và tự do thuyên chuyển công tác </b></div>
<div align="justify">
Khi làm việc trong một tổ chức nhất định,
bạn sẽ phải giao tiếp với một số người, làm việc trong cùng một giới.
Bên cạnh đó, công ty nào cũng có văn hoá công sở riêng, điều này luôn đi
kèm với những hạn chế và yêu cầu cụ thể với bạn. Không phải ai cũng dễ
hoà nhập với những lệ thuộc như vậy. Khi làm việc cho chính mình, bạn
hoàn toàn tự do với các lựa chọn của bản thân, bạn sẽ gặp gỡ với ai, khi
nào và cư xử ra sao trong những hoàn cảnh cụ thể, đó là việc riêng của
bạn. Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn và tận hưởng cuộc sống. </div>
<div align="justify">
<b> Kết luận </b></div>
>>> Nói tóm lại mỗi người có một lựa chọn
của mình: chọn một công việc ổn định hay tìm kiếm các nguồn thu nhập
bằng nhiều cách khác nhau. Nhiều người hiểu rằng tìm việc không phải là
điều họ cần, hãy tin tưởng vào trực giác của bạn. Khi đã quyết định, bạn
sẽ hiểu mình có thể tạo ra cho người khác những giá trị đáng kể và họ
sẽ vui vẻ trả tiền để mua những giá trị của bạn. Thời gian sẽ trôi qua
và bạn sẽ yên chí rằng đó là một trong những quyết định thông minh nhất
của bạn.<br />
<br />
Nguồn : Internet LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-78264969429276643002013-04-13T06:52:00.000-07:002019-03-12T06:14:22.601-07:00Cảm ơn em....Nhìn vợ trùm mền rên hừ hừ và run rẩy, tôi hết sức bực mình. Tự dưng rồi lại lăn đùng ra ốm là sao? Lớn đầu rồi, lẽ ra phải biết dầm mưa đầu mùa rất dễ bị bệnh, quên áo mưa thì phải đứng đâu đó chờ cho hết mưa rồi mới về chớ? <br /><br />Bệnh nằm một chỗ rồi cơm nước, chợ búa ai lo? Con cái ai đưa rước, kèm học? Nhà cửa ai dọn dẹp, lau chùi? Quần áo ai giặt ủi? Vô bếp thì không biết chai nào là nước tương, chai nào là dầu hào, chai nào là nước mắm, chai nào là dấm ăn… Cả chuyện đổ rác cũng trở nên phức tạp. Và còn biết bao nhiêu chuyện có tên và không tên khác. <br /><br />Tôi thật sự thấm thía “tổn hại” của chuyện vợ bệnh khi chiều thứ bảy không thể đi nhậu với bạn bè. “Bả bịnh rồi, tui phải đi rước mấy đứa nhỏ”- tôi miễn cưỡng trả lời mấy anh bạn. <br /><br />Mà đâu phải chỉ có chiều thứ bảy? Cả những ngày khác trong tuần tôi cũng chẳng còn thong dong đi sớm để cà phê, cà pháo. Buổi trưa cũng vậy. Ngồi làm việc mà mắt cứ ngó chừng đồng hồ, không thể nào tập trung. Vậy mà có hôm còn rước trễ khiến thằng út cằn nhà: “Mẹ không bao giờ đón con trễ như ba”.<br /><br />Không chỉ bị nó phê bình vì đón trễ mà nấu ăn nó cũng chê, giặt quần áo không vò kỹ mấy chỗ bẩn nó cũng trách, ủi quần áo sơ ý 2-3 li nó cũng cằn nhằn, giải không nổi bài toán lớp 5 của thằng lớn thì nó bảo chắc hồi trước đi mua bằng… <br /><br />Vợ bệnh mới mấy ngày mà tôi muốn điên thật rồi. Thậm chí bây giờ, cái chuyện ăn cơm tối xong, ngồi bắt tréo chân xỉa răng, coi thời sự trên tivi cũng trở thành “ham muốn tột bật” và “hạnh phúc lớn nhất cuộc đời”. Bởi giờ đây, sau bữa cơm là dọn dẹp, rửa chén, lau bếp, bỏ quần áo vô máy giặt, xếp quần áo khô, ủi đồ cho 3 cha con, trả lời thằng lớn, giải đáp cho thằng bé… <br /><br />Chỉ duy nhất một việc tôi làm không bị chê là nấu cháo cho vợ. Đó là công việc đơn giản nhất trên đời. Chỉ cần nấu gạo cho nhừ, bỏ thịt vô; nêm nếm mắm, muối, hành, tiêu rồi múc ra. Chỉ đơn giản vậy thôi mà bà xã tôi sung sướng ăn một hơi hết chén cháo và còn khen ngon. <br /><br />Tôi bảo thằng út: “Đó, con thấy chưa? Cháo ba nấu tới đầu bếp số 1 trong nhà còn khen ngon”. Thằng út nghe vậy, hí hửng xin một chén. Nhưng nó vừa múc một muỗng cho vô miệng đã phun “phèo” và la lên: “Trời ơi, mặn dữ vậy ba?”. Ừ thì hồi nãy rót nước mắm ra vá để nêm lỡ tay rót hơi nhiều, đổ vô thì mắc công nên tôi cho hết vô nồi cháo.<br /><br />Nói chung thì tôi đúng là một gã vụng về nhưng tôi trót làm đàn ông thì biết làm sao được? Đàn ông vá trời lấp biển chứ có phải sinh ra để làm những chuyện tủn mủn bếp núc đâu?<br /><br />Tôi vẫn mang cái suy nghĩ ấy cho đến ngày có mấy cô đồng nghiệp của bà xã đến thăm. Các cô mang theo tiền lương vừa mới lãnh dùm cho bà xã. Vợ tôi đưa cả cho tôi: “Anh giữ để đi chợ, đóng tiền học cho con”. Tôi liếc chừng xấp tiền, lòng đầy thắc mắc: Tiền lương của vợ tôi sao… dầy quá vậy? Và tôi sốt ruột chờ khách ra về để khám phá bí mật về tiền lương của vợ mà bấy lâu nay tôi vốn xem thường.<br /><br />Tôi thật sự không tin vào tay mình, mắt mình: Tiền lương đợt 2 của vợ tôi là 18 triệu; tạm ứng đợt đầu 5 triệu đồng. Tôi lắp bắp: “Sao… sao… lương của em nhiều vậy?”. Vợ tôi cười: “Thì hồi nào tới giờ vẫn vậy mà anh? Tháng nào em cũng được thưởng năng suất”.<br /><br />Người ta nói đàn bà nhiều chuyện, còn vợ tôi sao kín miệng dữ vậy? Hóa ra cái số tiền 8 triệu hằng tháng tôi đưa cho vợ chẳng nhằm nhò gì so với tiền lương của vợ tôi. Vậy mà lúc nào tôi cũng lên mặt, làm ra vẻ mình là trụ cột gia đình.<br /><br />Tôi thật sự bối rối, không biết nói sao với vợ để xóa bỏ cái “cục quê” này nên tối đó cứ ngồi mãi bên giường vợ, hết bóp tay lại bóp chân cho nàng. Vợ tôi thấy vậy thì giục: “Anh ngủ đi để mai còn dậy sớm…”. Tôi nắm lấy bàn tay thô ráp của vợ xiết chặt: “Cám ơn em nhiều lắm nghen bà xã”. Vợ tôi chớp chớp mắt rồi mỉm cười vuốt nhè nhẹ cánh tay tôi: “Bữa nay còn bày đặt khách sáo…”.<br /><br />Ừ, có lẽ vợ chồng đôi khi cũng phải khách sáo như vậy. Tôi không chỉ cám ơn bà xã đã chu toàn trong ngoài mà còn cám ơn cả cơn mưa đã làm vợ tôi ngã bệnh. Nếu không có trận ốm này thì không biết tôi còn sống trong ảo tưởng mình là… trụ cột đến bao giờ!<br /><br /><br />Trần QuangLÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-46141154291897726862013-03-11T07:21:00.004-07:002015-02-22T19:54:58.441-08:00Bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính - Những điều cần biết<b>BS LÊ NGUYỄN ANH TUẤN</b><br />
<b>Khoa Hô Hấp-BV.Hoàn Mỹ Sài Gòn</b><br />
<br />
1/ BỆNH PHỔI TẮC NGHẼN MẠN TÍNH (COPD) LÀ GÌ?<br />
Bệnh
phổi tắc nghẽn mạn tính là bệnh do sự tắc nghẽn đường dẫn khí (đường
thở) dần dần và kéo dài làm cho nó không còn khả năng hồi phục một cách
trọn vẹn<br />
Nguyên nhân rất nhiều mà đa phần là do viêm phế quản và hen phế quản không hồi phục kéo dài<br />
<br />
2/ BỆNH PHỔI TẮC NGHẼN MẠN TÍNH BIỂU HIỆN THẾ NÀO?<br />
Triêu chứng điển hình là ho, khạc đàm và khó thở<br />
Bệnh tiến triển nặng dần<br />
<br />
3/ AI DỂ MẮC BỆNH NÀY?<br />
Bất
kỳ ai cũng có thể mắc bệnh này, người ta ghi nhận 85-90% những người
bệnh COPD có liên quan hút thuốc lá. Chỉ 10-15% người mắc bệnh còn lại
do ô nhiễm môi trường, bụi phổi hay hoá chất nghề nghiệp. Những người
mắc những nhiễm trùng ở đường hô hấp lúc thiếu niên cũng có thể dẫn đến
COPD sau này.<br />
<br />
4/ VAI TRÒ CỦA THUỐC LÁ?<br />
Thuốc lá giữ vai trò chính trong bệnh COPD<br />
Không
phải ai hút thuốc cũng bị COPD, theo ghi nhận chỉ 15-20% người hút
thuốc lá bị COPD nhưng có đến 85-90% người bệnh COPD có vai trò chính
của thuốc lá<br />
Hút thuốc lá có thể là chủ động hoặc thụ động<br />
<br />
5/ MỘT NGƯỜI HÚT BAO NHIÊU THUỐC LÁ THÌ MẮC BỆNH COPD?<br />
Không có con số chính xác hút bao nhiêu thuốc lá thì mắc bệnh COPD, tuỳ thuộc vào từng người.<br />
Theo
khuyến cáo, người hút thuốc lá trên 20 gói/ năm thì có nguy cơ cao bị
COPD. Ở những người (yếu tố cơ địa) dễ bị ảnh hưởng của thuốc lá, hút
càng nhiều thì nguy cơ càng cao.<br />
<br />
6/ SỐ NGƯỜI MẮC BỆNH THẾ NÀO?<br />
Rất nhiều.<br />
Theo ghi nhận của WHO ở những người trên 30 tuổi, 9,33/1000 người ở nam giới, con số này ở nữ là 7,34/1000 người<br />
Ở Việt Nam, báo cáo ghi nhận chưa đầy đủ là 5% người dân từ 15 tuổi mắc bệnh.<br />
<br />
7/ MỨC ĐỘ ẢNH HƯỞNG?<br />
Rất nặng nề!<br />
<ul>
<li>Giảm
chất lượng cuộc sống trầm trọng : người bệnh thường khó thở, lúc đầu
khó thở khi gắng sức sau đó tăng dần, khó thở thường xuyên, khó thở cả
khi nghĩ ngơi</li>
<li>Gánh nặng y tế rất lớn. Ở Mỹ, chi phí hang năm cho bệnh nhân COPD ngốn</li>
</ul>
8/ VIỆC PHÁT HIỆN BỆNH THẾ NÀO<br />
Rất đơn giản.<br />
Chỉ với một test thăm dò chức năng hô hấp ( phế dung ký) là có thể xác định mắc bệnh COPD hay không<br />
Dựa vào tỷ số FEV1 (thể tích khí thở ra hết sức trong giây đầu tiên)/FVC (thể tích khí thở ra gắng sức)<70% là có COPD<br />
<br />
9/ MỨC ĐỘ NẶNG CỦA BỆNH NÀY?<br />
Bệnh tiến triển mổi ngày nặng dần, theo sau những đợt cấp tính<br />
Người ta phân chia thành 04 giai đoạn của bệnh cũng dựa vào đo chức năng hô hấp như trên<br />
Theo GOLD<br />
<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="mceItemTable" style="width: 580px;"><tbody>
<tr><td valign="top" width="188"><b>Giai đoạn </b></td><td valign="top" width="392"><b>Đặc điểm </b></td></tr>
<tr><td valign="top" width="188">I : Nhẹ</td><td valign="top" width="392"><ul>
<li> FEV<sub>1</sub> /FVC <70%</li>
<li>FEV<sub>1</sub> >= 80% trị số dự đoán</li>
<li> +/- Tc mạn tính : ho, khạc đàm</li>
</ul>
</td></tr>
<tr><td valign="top" width="188">II : Trung bình</td><td valign="top" width="392"><ul>
<li> FEV<sub>1</sub> /FVC <70%</li>
<li> 50% ≤ FEV<sub>1</sub> < 80%</li>
<li> +/- Tc mạn tính : ho, khạc đàm</li>
</ul>
</td></tr>
<tr><td valign="top" width="188">III : Nặng</td><td valign="top" width="392"><ul>
<li>FEV<sub>1</sub> /FVC <70%</li>
<li>30% ≤ FEV<sub>1</sub> < 50%</li>
<li> Tc mạn tính</li>
</ul>
</td></tr>
<tr><td valign="top" width="188">IV : Rất nặng</td><td valign="top" width="392"><ul>
<li>FEV<sub>1</sub> /FVC <70%</li>
<li>FEV<sub>1</sub> <30% hay FEV<sub>1</sub> <50% phối hợp suy hô hấp mạn tính hay có suy tim phải.</li>
</ul>
</td></tr>
</tbody></table>
Theo Hội Lồng Ngực Mỹ (ATS)<br />
<table align="left" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="mceItemTable" style="width: 528px;"><tbody>
<tr><td valign="top" width="240"><b>Độ trầm trọng</b></td><td valign="top" width="144"><b>FEV<sub>1</sub> /FVC</b><b>(Sau sd thuốc giãn phế quản)</b></td><td valign="top" width="144"><b>FEV<sub>1</sub> (% thực tế) </b></td></tr>
<tr><td valign="top" width="240">Nguy cơ ở bn có :<br />
<ul>
<li> Hút thuốc, tx môi trường ô nhiễm</li>
<li> Ho, khạc đàm, khó thở</li>
<li> Ts gia đình bệnh hô hấp</li>
</ul>
</td><td valign="top" width="144">>70%</td><td valign="top" width="144"></td></tr>
<tr><td valign="top" width="240">Nhẹ</td><td valign="top" width="144">≤ 70%</td><td valign="top" width="144">≥ 80%</td></tr>
<tr><td valign="top" width="240">Trung bình</td><td valign="top" width="144">≤ 70%</td><td valign="top" width="144">[50-80)</td></tr>
<tr><td valign="top" width="240">Nặng</td><td valign="top" width="144">≤ 70%</td><td valign="top" width="144">[30-50)</td></tr>
<tr><td valign="top" width="240">Rất nặng</td><td valign="top" width="144">≤ 70%</td><td valign="top" width="144"><30</td></tr>
</tbody></table>
10/ BỆNH NÀY CÓ THỂ CHỮA ĐƯỢC KHÔNG?<br />
Được.<br />
Quan trọng nhất là ngưng ngay các yếu tố tiếp xúc (thuốc lá, hoá chất,…)<br />
Người
ta có thể kiểm soát (hạn chế) diễn tiến của bệnh và những đợt cấp tính
với các thuốc giản phế quản dạng phung khí dung đơn độc hay phối hợp tuỳ
giai đoạn của bệnh<br />
<br />
11/ NGƯNG THUỐC LÁ CÓ HẾT BỆNH KHÔNG?<br />
Bất
cứ ở giai đoạn nào của bệnh cũng cần phải ngưng yếu tố tiếp xúc (thuốc
lá chẳng hạn). Nhưng không phải ngưng thuốc lá là hết bệnh. Nếu ở giai
đoạn sớm, việc ngưng thuốc lá giúp cải thiện chức năng hô hấp đáng kể,
nhưng càng về sau, tác dụng kém dần.<br />
<br />
12/ AI NÊN TẦM SOÁT BỆNH NÀY<br />
Tất cả những ai có biểu hiện hay có những yếu tố nguy cơ đều nên được tầm soát<br />
<ul>
<li>Ho kéo dài</li>
<li>Có hút thuốc lá nhiều</li>
<li>Làm trong môi trường ô nhiễm bởi bụi, hoá chất</li>
</ul>
13/ KHI NÀO CẦN NHẬP VIỆN ĐIỀU TRỊ?<br />
Hầu hết bệnh được điều trị ngoại trú, trừ phi những đợt cấp tính<br />
<br />
14/ BIỂU HIỆN CỦA NHỮNG ĐỢT CẤP?<br />
Người bệnh có 2/3 dấu hiệu sau :<br />
<ul>
<li>Ho nhiều hơn</li>
<li>Khạc đàm tăng, đàm thay đổi màu sắc</li>
<li>Khó thở tăng</li>
</ul>
15/ TẠI SAO CÓ NHỮNG ĐỢT CẤP?<br />
Do viêm nhiễm ở đường hô hấp, vai trò của những đợt cúm rất quan trọng<br />
Các bệnh lý nội khoa khác cũng có thể thúc đẩy vào đợt cấp<br />
<br />
16/ CÓ THỂ NGĂN NGỪA ĐỢT CẤP?<br />
Có.<br />
Không tiếp xúc với các yếu tố nguy cơ, không gắng sức, việc tuân thủ đúng những chỉ định y khoa là những điều cơ bản nhất<br />
Việc chủng ngừa phế cầu, Hemophillus influenzae giúp làm giảm những đợt cấp cho những bệnh nhân COPD<br />
<br />
17/ KHI NÀO THÌ CẦN THỞ OXY TẠI NHÀ?<br />
Những người bệnh COPD giai đoạn nặng đến rất nặng cần thở oxy tại nhà.<br />
Liều oxy tại nhà dùng với liều thấp khởi đầu ngắt quảng, ban đêm sau đó kéo dài hơn.<br />
<br />
18/ TÓM LẠI NHỮNG BỆNH NHÂN COPD CẦN LÀM GÌ?<br />
<ul>
<li>Cần đến khám ở những cơ sở y tế chuyên khoa để phát hiện kịp thời</li>
<li>Ngưng ngay các yếu tố nguy cơ : thuốc lá, khói bụi, hoá chất,…</li>
<li>Tuân thủ chặt chẻ những chỉ dẫn của thầy thuốc</li>
<li>Chủ động tiêm phòng cúm, phế cầu hang năm</li>
<li>Điều trị phối hợp các bệnh lý khác kèm theo</li>
<li>Đến khám ngay ở các cơ sở y tế tin cậy khi có những đợt cấp</li>
</ul>
<div>
<br /></div>
LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-45112147032562239262013-03-11T04:18:00.003-07:002015-02-22T19:55:21.094-08:00Cách đo huyết áp tại nhà<span style="font-family: inherit;">Sử dụng máy đo huyết áp ở nhà sao cho đúng?</span><br />
<br style="font-family: inherit;" /><a href="http://sanphamsuckhoe.files.wordpress.com/2010/09/cach-se1bbad-de1bba5ng-may-do-huye1babft-ap-te1baa1i-nha1.jpeg" style="font-family: inherit;"><img src="http://sanphamsuckhoe.files.wordpress.com/2010/09/cach-se1bbad-de1bba5ng-may-do-huye1babft-ap-te1baa1i-nha1-e1283854489929.jpeg?w=200&h=282" /></a><span style="font-family: inherit;"> </span><br />
<span style="font-family: inherit;">Sử dụng máy đo huyết áp tại nhà</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">SGTT – Đã có nhiều trường hợp lo lắng mất ăn mất ngủ khi đến gặp bác sĩ tại phòng khám của báo SGTT vì tưởng đang mắc bệnh tim mạch. Đến chừng hỏi ra mới hay do tự đo huyết áp ở nhà sai nên phát hoảng… nhầm. Số khác có bệnh huyết áp nhưng cũng vì đo không đúng cách, đưa ra những trị số sai, làm ảnh hưởng quyết định điều trị của bác sĩ.</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Để đo huyết áp được chính xác, điều trước tiên phải bảo đảm là cái máy đo phải có chất lượng tốt. Hiện trên thị trường có rất nhiều loại máy đo huyết áp điện tử dành cho người bệnh thực hành ở nhà. Phổ biến nhất là máy đo cổ tay và đo cánh tay. Chọn loại nào tuỳ điều kiện mỗi người. Tuy nhiên khi mua nên so sánh kết quả đo từ huyết áp kế điện tử với huyết áp kế đồng hồ hoặc huyết áp kế thuỷ ngân xem có tương đương không. Trong thời gian sử dụng cũng phải kiểm tra pin định kỳ. Không làm máy rơi rớt hay va đập mạnh, không làm ướt máy. Nếu không dùng trong một thời gian dài thì phải tháo pin ra, cất máy nơi khô mát.</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Huyết áp bao nhiêu là bình thường?</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Trị số huyết áp phụ thuộc vào áp lực bơm máu của tim, sức co dãn của thành mạch máu và lượng máu trong cơ thể. Trị số huyết áp bình thường dao động từ 90/50 – 139/89mmHg (là trị số huyết áp tâm thu/huyết áp tâm trương) và thay đổi thường xuyên tuỳ theo các trạng thái thời gian, hoạt động thể lực và cảm xúc.</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Làm gì trước khi đo?</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Trước khi đo huyết áp không nên uống cà phê, trà quá đậm hay hút thuốc lá… Mỗi người nên có một cuốn sổ nhỏ ghi lại ngày giờ và kết quả đo, gồm: huyết áp tâm thu (huyết áp tối đa, thường là số đo đầu tiên); huyết áp tâm trương (huyết áp tối thiểu, thường là số đo thứ hai) và nhịp tim (mạch, thường có biểu tượng trái tim trên máy).</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Không nên đo quá nhiều lần trong ngày nếu không cần thiết. Có thể đo vào mỗi sáng hay tối tuỳ theo đặc điểm cao huyết áp từng người; hoặc đo khi có triệu chứng bất thường như chóng mặt, nhức đầu, hoa mắt, mệt…</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Tư thế đo thế nào là đúng?</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Có thể nằm hoặc ngồi, nghỉ ít nhất năm phút trước khi bắt đầu đeo túi hơi (nhiều người hay gọi miếng quấn) vào tay. Nếu đo ngồi, lưng phải thẳng, hai chân để trên sàn nhà (không được bắt chéo chân), tay đặt ngang tầm với tim. Trong khi đo không nên nói chuyện. Đo huyết áp tư thế đứng, thường áp dụng trong một số trường hợp nghi ngờ có hạ huyết áp tư thế. Tay chọn đo nên là tay trái.</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Túi hơi phải có kích thước phù hợp (bao được ít nhất 80% cánh tay). Túi hơi đặt ở mặt trước của cánh tay và sao cho ống nghe (được cấu tạo sẵn trong dây đo) nằm ngay trên động mạch cánh tay, cách xa túi hơi càng tốt. Nếu ngồi đo thì nên để khuỷu tay thẳng, tốt nhất là đặt một chiếc gối nhỏ dưới khuỷu tay. Trong lúc đo, tay thả lỏng hoàn toàn, không được gồng hay nâng lên hạ xuống. Nếu máy đo báo lỗi hay huyết áp bị nghi ngờ là không chính xác, chỉ được đo lại sau 15 phút.</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Kết quả đo nào phải gặp bác sĩ ngay?</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Với những trường hợp sau thì nên đến gặp bác sĩ ngay, không tự uống thuốc hay ngồi chờ đến đúng ngày hẹn tái khám:</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Kết quả đo không phù hợp với triệu chứng hiện có. Chẳng hạn như bệnh nhân chóng mặt, nhức đầu, buồn nôn… nhưng kết quả vẫn bình thường.</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">– Kết quả đo được quá cao hay quá thấp.</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Với người đang có bệnh huyết áp, không nên tự đo và tự uống hay ngưng thuốc mà không đi tái khám trong thời gian dài, ngay cả khi kết quả cho thấy huyết áp ổn định.</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">Hai cách đo huyết áp phổ biến</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">- Đo cổ tay: Tư thế ngồi giống như khi đo cánh tay. Túi hơi nằm mặt trong cổ tay, ngang với tim (có thể kê thêm đồ vật dưới cổ tay). Đọc kết quả: huyết áp tâm thu (116), huyết áp tâm trương (65) và nhịp tim (6.</span><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;"> - Đo cánh tay: Ngồi thẳng lưng, chân đặt song song trên sàn nhà. Băng quấn túi hơi nằm vùng trên khuỷu tay, ngang với tim. Dây đo ống nghe đặt lên động mạch cánh tay. Đọc kết quả: huyết áp tâm thu (127), huyết áp tâm trương (82) và nhịp tim (89).</span><br style="font-family: inherit;" /><br style="font-family: inherit;" /><span style="font-family: inherit;">BS Nguyễn Thị Kim Oanh</span>LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-69690443265013703692013-03-11T03:45:00.000-07:002015-02-22T19:55:36.256-08:00Xông khí dung đúng cách<b>Xông khí dung là phương pháp điều trị bằng cách đưa thuốc
trực tiếp vào niêm mạc đường hô hấp. Máy sẽ chuyển thuốc thành dạng
sương mù, giúp thuốc đọng lại trên niêm mạc đường hô hấp, thấm sâu vào
phế quản cho hiệu quả nhanh và giảm đi tối đa phản ứng phụ do thuốc uống
gây nên.</b><br />
<br />
Do là một phương pháp điều trị, nên trước khi
dùng máy xông mũi họng, người bệnh nên đi khám để được bác sĩ hướng dẫn
cụ thể về việc dùng loại thuốc nào, liều lượng bao nhiêu.<br />
Đối với
người không bị bệnh về đường hô hấp có thể dùng máy để xông nước muối
sinh lý, sử dụng hằng ngày, có tác dụng phòng bệnh rất hiệu quả.<br />
Thông
thường, mỗi lần xông không nên lâu hơn 15 phút. Khi xông thuốc, cần
chọn cho mình tư thế ngồi thẳng và thoải mái. Nếu phải điều trị tại
giường, hãy kê gối để tạo thành tư thế ngồi thẳng.<br />
Nên vệ sinh máy
xông thường xuyên, nhất là bộ phận lọc khí, ống dẫn khí để hạn chế bụi,
vi khuẩn và nấm mốc theo đường xông vào cơ thể và có thể gây bệnh.LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4676727751258327645.post-19098927865440241922013-01-08T06:48:00.003-08:002016-12-03T18:48:33.345-08:00Cha đã quênCon trai yêu quý, con hãy nghe những lời ân hận của cha đây. Cha đã lẽn vào phòng con khi con đang chìm vào giấc ngủ trẻ thơ. Nhìn kìa, một tay con đặt dưới gò má, những lọn tóc hung đẫm mồ hôi bám chặt vào vầng trán ẩm ướt. Chỉ cách đây vài phút thôi, khi cha ngồi trong phòng đọc sách và xem lại bài viết của mình, nỗi hối hận dâng ngập hồn cha. Và cha đã chạy đến phòng con để nói lời xin lỗi.<br />
<br />
Con ơi, cha đã tức giận, quát mắng khi con cầm khăn lau mặt qua quýt trong lúc thay quần áo đi học, lúc con để đôi giày dơ bẩn hay thấy con vức vật dụng lung tung trong nhà. Cha luôn châm châm nhìn thấy toàn là lỗi lầm của con. Buổi sáng cha thấy con không ngăn nắp khi ngủ dậy, lại còn ăn uống vội vàng và lấy một lúc quá nhiều thức ăn vào đĩa. Vì chỉ nhìn thấy lỗi lầm nên khi con chào cha xin phép ra ngoài chơi, cha chỉ cau mày và trả lời cộc lốc không chút thiện cảm:“Hừm! liệu mà về sớm đấy!”.<br />
<br />
Buổi chiều, cha cũng tức giận với những sơ suất của con. Khi thấy đôi vớ của con rách, cha đã làm con phải mất mặt trước bạn bè khi lôi con về nhà. Con thật sự đã làm cha rất giận dữ vì đã không tiết kiệm, không chịu giữ gìn những món đồ mà cha đã phải vất vả làm việc dành dụm mua cho con.<br />
<br />
Khi cha đang đọc báo, con rụt rè bước tới ngước nhìn cha với ánh mắt ngây thơ trong sáng, cha lại quát lên: “Mày muốn cái gì?”. Và trái tim cha đã xúc động biết dường nào khi con chỉ im lặng chạy đến, vòng tay bé bỏng ôm cổ cha thật chặt với tất cả yêu thương trìu mến rồi lại chạy biến thật nhanh ra ngoài.<br />
<br />
Con thương yêu!<br />
<br />
Con có biết không, tờ báo đã rời khỏi tay cha trong yên lặng và một nỗi sợ lẫn đau xót ngẹn ngào xâm chiếm cõi lòng cha. Cha đã làm gì thế này? Cha đã biến mình thành một người cha suốt ngày chỉ xăm soi tội lỗi của con mình. Một người cha chỉ toàn kiếm cái xấu của con mình để chê trách và đây là phần thưởng mà cha dành cho con như một đứa trẻ ư? Cha chỉ muốn con phải thế này thế nọ, cha chỉ muốn con phải cư xử như người lớn. Cha đã đo con bằng cây thước dành cho một người trưởng thành, bằng cả những năm tháng tuổi đời và sự trải nghiệm già dặn của cha.<br />
<br />
Con yêu của cha!<br />
<br />
Trong khi cha nhìn con bằng đôi mắt già cỗi và muộn phiền, đầy thành kiến, soi mói ấy, cha chẳng thèm biết đến những cái tốt, điều hay và sự chân thành, hồn nhiên trong tư chất của con. Trái tim nhỏ bé của con nồng ấm và to lớn như ánh rạng đông đang tặng bao tia nắng ấm cho ngọn đồi bao la. Con đã hồn nhiên lao vào hôn chúc cha ngủ ngon mà không hề vướng bận việc cha đã la mắng con cả ngày và hằn học với con vì những lý do không chính đáng.<br />
<br />
Con thương yêu!<br />
<br />
Cha không thể đợi thêm nữa. Cha phải nhanh chóng bước đến bên con, quỳ xuống cạnh chiếc giường nhỏ bé và nhìn khuôn mặt thơ ngây của con trong giấc ngủ với một niềm ân hận vô cùng. Có thể, con còn quá bé bỏng để hiểu nhưng cảm xúc đang tràn ngập lòng cha. Cha hứa với con, ngay từ giây phút này, cha sẽ trở lại là người cha đích thực và luôn biết trân trọng tình yêu của con ngay cả trong giây phút nóng giận bừng bừng. Cha sẽ là người bạn trung thành của con, sẽ đau khổ khi con gặp bất hạnh, sẽ cười vui khi con gặp may mắn sung sướng. Cha sẽ cắn chặt môi để không thốt ra những lời gắt gỏng mỗi khi con quỷ giận dữ trỗi dậy trong lòng cha. Cha sẽ tự bảo mình rằng con vẫn còn bé bỏng.<br />
<br />
Ôi, hình như cha đã nhìn đứa con thơ dại của cha như nhìn một con người trưởng thành thật sự. Giờ đây, nhìn con cuộn mình trong chăn và mệt mỏi ngủ yên trên chiếc giường bé xíu, Cha chợt nhận ra rằng con chỉ là một đứa trẻ thơ ngây. Sáng sáng, con vẫn nũng nịu trong vòng tay trìu mến của mẹ. Mái tóc tơ mềm mại của con còn vướng víu trên bờ vai mẹ, cần được che chở trong cảm giác được yêu thương. Vậy mà, Cha đã đòi hỏi ở con quá nhiều…..<br />
<br />
Trích: Sách “ <a href="http://dacnhantam.com.vn/">Đắc Nhân Tâm</a>”LÊ NGUYỄNhttp://www.blogger.com/profile/12660819155769919814noreply@blogger.com0